Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Ơn cha nghĩa mẹ sinh thành không thể kể hết những gì cha mẹ đã dành cho con cái, những câu thơ hay về tình cha mẹ ý nghĩa và xúc động sẽ giúp những người con hiểu nỗi lòng cha mẹ dành cho con cái!

Những câu thơ hay và ý nghĩa về tình cha mẹ


"Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng khó phủ kín công Cha"
***
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha"
***
"Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con"
***
"Ơn Cha như núi như non
Hy sinh tất cả cho con nên người"
***
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
***
Còn cha gót đỏ như son
Đến khi cha chết, gót con đen sì
***
Trông lên thấy đạo cha già
Lòng con tưởng nhớ xót xa rầu rầu
Xa cha lòng những quặn đau
Biết ngày nào mới cùng nhau quây quần
***
Đêm đêm thắp ngọn đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con
***
Ơn cha núi chất trời Tây
Láng lai nghĩa mẹ nước đầy biển Đông
***
Trách ai đặng cá quên nơm
Đặng chim bẻ ná quên ơn sinh thành
***
Ơn cha trọng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời mang nặng đẻ đau
***
Mẹ cha trượng quá ngọc vàng
Đền bồi sao xiết muôn vàn công ơn
***
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ cha, nhớ mẹ chín chiều ruột đau
***
Thương mẹ nhớ cha như kim châm vào dạ
Nghĩ đến chừng nào, lụy hạ tuôn rơi
***
Thuyền không bánh lái thuyền quày
Con không cha mẹ, ai bày con nên
***
Ơn cha nghĩa mẹ trìu trìu
Mưa mai lòng sở, nắng chiều dạ lo
***
Gió thúc cội thung nhánh tùng khua rúc rắc
Nhớ cha mẹ già ruột thắt gan teo
***
Nước chảy ra thương cha nhớ mẹ
Nước chảy vào thương mẹ nhớ cha
***
Có con mới rõ sự tình
Xưa kia thầy mẹ thương mình thế nao!
***
Ai bưng bầu rượu đến đó phải chịu khó bưng về
Em đang ở hầu thầy mẹ cho trọn bề hiếu trung
***
Cha tôi thật kỳ lạ: tôi càng lớn bao nhiêu,
cha lại càng tuyệt vời bấy nhiêu.
MARK TWAIN
***
Trên trái đất này, không có món quà nào ngọt ngào
bằng tình yêu thương của người cha cho con mình.
CICERO
***
Bạn không cần phải đắn đo phân tích cha chúng ta
là người như thế nào vì lúc nào lòng cha cũng thật vĩ đại.
ANNE SEXTON
***
Đối với mọi người, từ "cha" chỉ là một
tên gọi khác của lòng yêu thương.
FANNY FERN
***
Những điều bạn học được từ cha mình,
nhiều hơn rất nhiều so với những gì mà bạn đã học ở trường.
NGẠN NGỮ ANH
***
Một người đàn ông biết mình đã trưởng thành
là do anh ta ngày càng giống cha mình.
GABRIEL GARCIA MAQUEZ
***
Cha tôi đã cho tôi một món quà quý giá nhất trên đời: l
uôn luôn tin tưởng ở tôi.
JIM VALAVNO
***
Một người cha có những đứa con thì dễ,
những đứa con có một người cha thì khó.
(Pape Jeanm XXIII)
***
“Người cha chính là người thầy đầu tiên của đứa trẻ.”
T. Thore
***
Trên đời này có bao nhiêu chiếc lá thì bằng vậy lần người cha yêu con
Jack Baxter
***
Tấm lòng của người cha là một tuyệt tác của tạo hóa.
ABBE’ PRE’VOST
***
Một đứa con ngũ ngon, yên giấc không đâu bằng trong phòng của cha nó.
NOVALIS
***
Đức hạnh và uy tín của người cha là di sản quý giá nhất của người con.
ROGER BACON
***
Biết con không ai bằng cha.
QUẢN TỬ
***
Người cha nghiêm khắc nhất tất nặng lời khi khiểm trách
nhưng vẫn là người cha tốt trong mọi hành động.
MENANDRE
***
Không người cha nào ghen tỵ trước tài năng của con mình.
GOETHE
***
Khi người cha cho con, cha con cùng cười.
khi người con cho cha, cha con cùng khóc.
J.F.BALDE
***
Người cha khôn ngoan mới rõ con mình.
SHAKESPEARE
***
Trở thành người cha thì dễ , làm bổn phận người cha mới khó.
DIDEROT
***
Con bú mẹ khi còn nhỏ và bú cha khi lớn khôn.
(Tục ngữ Anh)

Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Mẹ! Người vun đắp và đem lại hạnh phúc cho mái ấm nhỏ, hạnh phúc mẹ mang đến cho con là sự hi sinh thấm lặng và biết bao khó khăn mẹ đã trải qua! Những câu danh ngôn hay về tình mẹ xúc động sẽ truyền tải đến cho các bạn ý nghĩa cuộc sống khi có mẹ bên cạnh! Hãy trân trọng!

Những câu danh ngôn hay về tình mẹ


1/ Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ.Florian

2/ Trên môi và trong trái tim em bé: “mẹ chính là tên của thượng đế”Thackeray

3/ Trái tim người mẹ là trường học của đứa con. W. Bacher

4/ Tương lai của con là công trình của mẹ. Napoleon I

5/ Bàn tay đong đưa vành nôi là bàn tay thống trị toàn cầu. W.R.Wllce

6/ Ôi ! tình mẹ , mối tình ko ai quên được. V.Hugo

7/ Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung. Balze.

8/ Không có bà mẹ thì tổ ấm là cái gì? A.Hawthorne

9/ Có vợ là có lời khuyên chí lý , có mẹ vợ là được tiếp đón ân cần nhưng không có gì hơn 1 người mẹ hiền. L.Tolstoi

10/ Sự âu yếm của mẹ , 1 cuộc dạo chơi thú vị , những giờ phút say sưa nghe kể chuyện vui tươi , những điều ấy tác động đến cả 1 đời người . M.Barries

11/ Vũ trụ có nhiều kỳ quan , nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. Bernard Shaw

12/ Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền. Lamartime

13/ Người mẹ đánh đòn sửa phạt con nhưng chẳng mấy chốc bao con bằng những nụ hôn. Ngạn ngữ Armenia

14/ Tình thương của người mẹ không bị già nua khi năm tháng trôi qua. Tục ngữ Đức

15/ Trái tim người mẹ là kiệt tác của thượng đế. Gretry

16/ Khi tôi ngã ai chạy đến nâng lên, rồi vỗ về bằng câu chuyện thần tiên, hay hôn lên chỗ đau hầu xoa dịu ?. Mẹ tôi Anne Taylor

17/ Lòng người mẹ là vực thẳm mà đáy được trải bằng lòng khoan dung hiền dịu. Honore de balzac

18/ Không ai có được một cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi một sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó như là một niềm vui của đời mình. Honore de Balzac

19/ Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn các thiên tài đều có những người mẹ tuyệt vời và những gì mà họ tiếp thu được từ người mẹ thì nhiều hơn rất nhiều là từ người cha Bok henri Thomas

20/ Mẹ, người tuyệt diệu nhất của mỗi con người trên thế gian này có được.

Những câu danh ngôn hay về tình mẹ

21/ Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác cô dì và anh em họ; nhưng trên cả thế giới, ta luôn luôn chỉ có MỘT bà mẹ! Kate Douglas Wiggin (1856-1923), Auteur et éducateur américain

22/ Nghề đẹp nhất, quan trọng nhất trong tất cả mọi nghề, là làm mẹ. Đó là nghề đòi hỏi nhiều tri thức nhất trong lãnh vực khoa học nhân bản. Elizabeth Cady Stanton (1815-1902), Politicienne américaine à l’origine du droit de vote des femmes

23/ Theo kinh nghiệm và nhận xét của tôi, nếu một gia đình còn bền chặt được qua thử thách, thì chín phần mười là nhờ ở người mẹ

24/ Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài sinh ra người mẹ. Proverbe yiddish

25/ Tôi đã mở mắt ra, tôi đã say mê nhìn mặt mẹ tôi… Tôi bắt đầu cuộc sống như vậy. George Eliot (1819-1880), Romancier britannique
Vì tình yêu anh dành cho cô, anh đã hi sinh trong lặng lẽ để mong những gì tốt đẹp đến cho cô, để cô không phải thiếu thốn và vất vả, lúc đó cô có biết đâu sự hi sinh của anh cao cả tới dường nào mà đến khi mất anh cô mới nhận ra thì mọi chuyện đã quá muôn, những gì anh hứa dành cho cô anh đã làm hết sức!! Một tình yêu thật cao cả và vĩ đại!
Lời anh hứa

Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái.

Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.

Trời có lúc không thuận theo lòng người

Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa.

Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.

Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .

Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ.

Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân.

Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.

Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời.

Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích.

Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa....

Lời anh hứa

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời

Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất

Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi?

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ

Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn.

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn

Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã bởi người thương mà tiều tuỵ mất đi tiếng nói

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em nước mắt nhạt nhoà vì anh không trả lời tin em

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay.

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Quen nhau qua mạng và Hân hơn Khương hơn một giáp, mọi thứ tưởng chừng như vui đùa rồi một kết thúc nhàm chán nhanh chóng nhưng không phải! Khương và Hân đã trao cho nhau một tình yêu thật nồng nàn dù có khó khăn và ngăn cản vì con gái tuổi Dần cao số nhưng tình yêu của họ đã giúp họ trở về bên nhau và tìm được hạnh phúc của chính mình!

Con gái tuổi Dần cao số
Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: “Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô”.

Ba ngày sau khi đăng hai dòng giới thiệu ấy, Hân nhận được một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: “Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của Cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô”. Đọc mail, Hân khinh khỉnh:

- Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi.

Thế nhưng, Khương chỉ mới hai mươi xuân xanh, thua Hân mười ba tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân, nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế.

- Em trêu tôi đấy à? - Hân gằn giọng.

Khương tỉnh queo:

- Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ.

Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại. Nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hò hẹn thất bại ấy, Khương xuất hiện trước Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác.

Tóc húi cua, hàm râu quai nón tỉa gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Khương nhe răng:

- Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?

Hân tự rủa xả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay:

- Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh.

- Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều ấy chứ.

- Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi.

- Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?

- Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!

- Vậy có rảnh để yêu không?

- Không, chỉ rảnh để cưới thôi.

Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng. Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới hai mươi tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá hai mươi nhân thêm cho hai thì còn có cơ may…

Đột ngột, Khương lên tiếng:

- Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới.

Hân sa sầm nét mặt:

- Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đây!

Khương vẫn kiên nhẫn:

- Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng góa bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết.

Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!

* * *

Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm:

- Em muốn sinh con.

Khương ngái ngủ:

- Bao giờ?

- Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su.

Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to:

- Em đùa à?

- Không, em nói thật. Em đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con.

Khương im lặng. Hân lại tiếp:

- Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu.

Khương vẫn im lặng. “Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả thôi, ôi đàn ông…”, Hân nghĩ một cách ta thán.

Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con. Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác. Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo:

- Mình đám cưới nhé!

Hân tưởng mình nghe lầm:

- Sao?

Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng:

- Đám cưới, anh nói là mình đám cưới.

Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này. Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh:

- Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân:

- Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hóa mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng - và anh hôn cô thật nồng nàn.

Khương chẳng nói điêu bao giờ nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo, pha chút lạnh lùng. Khương chỉ mới hơn hai mươi mốt tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương chiếu tướng mình từ đầu đến chân. Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.

Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi:

- Cháu là người ở đâu?

- Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ.

- Sao cháu không đi theo họ?

- Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam - Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.

- Cháu bao tuổi rồi?

Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh mười ba tuổi dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.

Khương lập tức đỡ lời cho người yêu:

- Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ.

Khuôn mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng:

- Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả.

Khương thảng thốt:

- Mẹ sao thế?

- Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà.

- Trời ơi, chỉ là chuyện vớ vẩn.

- Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi ba mươi rồi cưới - mẹ Khương nói với giọng đắc thắng. Bà thừa biết sẽ chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.

Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu:

- Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi.

Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: “Thôi rồi”.

* * *

Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình lệch tuổi của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để dọa con trai. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh an ủi cô hết lời, khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian. Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông. Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết nguyên đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.

Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đãng ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.

Mẹ Khương mở đầu câu chuyện một cách nhẹ nhàng:

- Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?

Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp:

- Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý.

Mẹ Khương hơi cau mày, bà tinh ý nhận ra Hân khéo léo lách câu hỏi của bà. “Đáo để thật!”, mẹ Khương thầm nghĩ. Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà lại hỏi:

- Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?

Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị:

- Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?

Hân mím chặt môi:

- Ý bác muốn sao?

Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh:

- Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ đợi cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. Còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay cháu thừa hiểu Khương không yêu mà chỉ say mê một người phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có đủ tự tin để thử không?

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn bàng hoàng của Hân, mẹ Khương biết mình đã thắng. Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là một cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ:

- Quyết định như vậy, bác nhé!

* * *

Một năm sau. Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay đã là 28 Tết. “Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?”, Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung. Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng. Một năm qua, giữ đúng lời hứa với mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa… Cô đi vừa để viết bài vừa để quên nỗi cô đơn đang giày vò mình.

Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết:

“Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!”. Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết thầm thì động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.

Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh hoặc những bài quiz vui nhộn. Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hân vừa ghen vừa đau, có cảm tưởng như mình đã thật sự bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.

Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: “Đàn ông…” nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn. Là con gái tuổi Dần, Hân đã quá quen với điều này. Người tình đầu của Hân đã không thể vượt qua định kiến của gia đinh và bỏ rơi cô cũng chỉ vì hai chữ “tuổi Dần”. Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!

Nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.

Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc.

Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đãng đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay. Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vẫn những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ…

Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt không có người cô muốn tìm. Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuccino. Mọi vật trước mắt cô nhòe đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.

Cô phục vụ ái ngại hỏi:

- Chị không sao chứ?

Hân lắc đầu, cố pha trò:

- Không, chỉ là tôi có hẹn với một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây.

Cô phục vụ chợt vỗ tay lên trán: “À, thì ra là chị” rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy mp3 và bảo:

- Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây.

Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đãng ở thật gần: “Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc. Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc”.

Những lời cuối của Khương như nhòe đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy. “Không thể như thế! Mình phải ra sân bay”, Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuccino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm. Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sóng soài. “Mình và Khương không thể kết thúc như thế, không thể”, Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì:

- Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?

Hân lắp bắp:

- Anh… anh… không phải anh…

Khương mỉm cười dịu dàng:

- Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh đã chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thỏa thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào.

- Anh biết hết rồi sao?

- Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó.

Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui như chia sẻ niềm hạnh phúc cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi.

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Các chàng thương nàng thật nhưng lại sợ các nết của nàng nên dùng thơ để châm biếm!

Một thương đôi má của nàng,
Xoa toàn mỹ phẫm anh tàn tháng lương.
Hai thương giọng ngọt như đường,
Nàng xin môt tiếng vua nhường mất ngôi.
Ba thương đo đỏ đôi môi,
Anh không chạm được sợ trôi son nàng.
Bốn thương mười ngón thiên đàng,
Móng nàng lạ lắm, lúc vàng lúc xanh.
Năm thương đôi mắt long lanh,
Liếc tình cọp cũng biến thành nai tơ.
Sáu thương cái nết ngây thơ,
Quen nàng môt tháng anh khờ ba năm.
Bảy thương cái mặt chằm chằm,
Đòi mua môt cái áo đầm mới vui.
Tám thương mái tóc buông xuôi,
Làm anh điêu đứng bởi mùi dầu thơm.
Chín thương nàng biêt nấu cơm,
Ba năm một món anh ròm như ma.

Thương vợ


Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

 Khi con tim yêu thương ai đó
Không cần phải cố quên đi một người
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng....

Có những mối quan hệ không thể gọi tên
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau ...

Khi con tim yêu


Dù đã từng gian dối để buồn đau
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau.....

Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên...

Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại
Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi
Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau !

Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Hạnh phúc được làm một ông bố là ao ước của biết bao người, và sau 3 năm mong ngóng cuối cùng hắn cũng được làm cha, niềm vui và hạnh phúc trào dâng, nhìn hắn mà mọi người thấy niềm vui cũng như lan tỏa quanh mọi người, thật hạnh phúc khi gia đình có thêm tiếng cười, có thêm thành viên vun đắp cho tổ ấm!

Hạnh phúc của bố


Đang làm việc, nhận được điện thoại của vợ. Đầu dây bên kia giọng thẽ thọt: "Anh ơi, sắp làm bố rồi nhé…!". Mất hai giây định thần, gã rú lên, chạy vòng quanh văn phòng rồi bế bổng cả sếp lên định công kênh… Gã nhẹ nhàng đặt sếp xuống, ngượng ngùng giải thích: "Mất 3 năm em mới tự giúp mình, giúp vợ và được lên chức". Sếp khó tính lừ mắt nhưng cũng không quên chìa tay ra: "Chúc mừng cậu! Giờ thì chuẩn bị vắt chân lên cổ đi là vừa!". Gã "dạ" một tiếng thật to rồi chạy biến khỏi tầm mắt của sếp để tận hưởng cái tin tuyệt nhất trong đời.

Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng, không tài nào tập trung được vào công việc. Gã chỉ muốn nhanh nhanh hết giờ làm để lao về, úp tai vào bụng vợ mà lắng nghe điều gì đó từ thiên thần của mình.

Về nhà. Gã thấy vợ đang lúi húi bày biện bàn ăn. Gã nhìn vợ chăm chăm. Vợ gã thật đẹp. Hình như chưa bao giờ gã thấy vợ đẹp thế. Mâm cơm đã được vợ gã sắp sẵn, linh đình hơn mọi khi thế nhưng gã nhất quyết xông vào bếp nấu thêm vài món vợ thích nhất. Gã muốn thưởng cho vợ vĩ đại của mình. Cơm nước xong xuôi, gã kéo vợ vào phòng, ấn nhẹ vợ ngồi xuống giường, bật tivi lên và ra hiệu cho vợ "ngồi im ở đấy". Gã nháy mắt với vợ rồi huýt sáo ra ngoài dọn dẹp, rửa bát. Từ nay, vợ sẽ không được "đồng hành" với gã bên bồn rửa bát như mọi khi nữa.

Xong xuôi, gã chạy như bay vào phòng, rón rén đi lại phía vợ, mắt láo liên hết nhìn vợ lại nhìn xuống cái bụng đang "đựng" thiên thần của gã. Cuối cùng, gã áp tai vào bụng vợ. Tĩnh lặng như tờ, gã thốt lên: "Ơ, sao không thấy gì nhỉ! Bấy bì của bố, bấy bì… bấy bì…". Nghe giọng điệu của gã gọi em bé, vợ gã cười như nắc nẻ, cốc yêu vào đầu chồng: "Bấy bì mới bằng hạt vừng thôi ông tướng ạ". Gã thoáng ngơ ngác rồi lại úp tai vào bụng vợ, miệng lại huyên thuyên: "Hạt vừng của bố à! Em lớn nhanh rồi ra với bố nhé! Bố sẽ mua kẹo cho em này, mua xếp hình, mua thú nhún, mua đu quay… cho em này. Bố mua cho em cả thế giới!"…

Ba năm mới có tin vui. Ba năm phải nén tiếng thở dài. Giờ đây, nhìn điệu bộ mừng vui như trẻ con của gã, vợ gã hạnh phúc lắm. Trìu mến nhìn chồng, vợ gã nhẹ nhàng nói: "Hạt vừng sẽ lớn nhanh và khỏe mạnh ra chào bố. Bố chờ Hạt vừng 245 ngày nữa nhé!". Nghe vợ nhắc đến con số 245 ngày gã bần thần nhẩm tính: "Vậy là bố còn hơn 8 tháng để bỏ lợn rồi" và vươn vai đứng dậy. Gã nhắc vợ đi ngủ sớm còn bản thân tự giác thu dọn mấy hộp café, vứt luôn mấy gói thuốc lá vào thùng rác… Đó là những thứ trước đây, vợ luôn cằn cặt nhắc nhở gã từ bỏ. Giờ không cần nhắc, gã cũng bỏ và nhất định là bỏ luôn.

Nửa đêm nửa hôm, đang ngủ, gã vùng dậy, bật máy tính, hí hoáy tra google rồi bụm miệng cười khúc khích. Sáng ra, vợ thấy gã gục đầu bên bàn phím, xung quanh là những tờ giấy A4 vẽ đủ các hình thù từ nhỏ như hạt vừng, hạt đậu, quả nho… đến lớn như quả dưa hấu. Đọc chú thích của những hình thù đó, vợ gã mới biết đó là những phác thảo mà gã tưởng tượng về đứa con của mình qua từng tuần tuổi. Bên cạnh là chi tiết những gì vợ cần ăn, cần kiêng, chú ý đến sức khỏe, tâm lý của vợ thế nào, nói chuyện với thai nhi ra sao… Sau tất cả những điều đó, gã note lại một dòng chữ to đùng: Cắt nhậu nhẹt, thuốc lá, bia rượu, tụ tập bạn bè. Tất cả vì hạt vừng và vì vợ vĩ đại!

Trông gã ngủ ngon lành với niềm hạnh phúc được làm cha của mình, vợ gã không kìm được nước mắt. Vợ gã biết, cũng giống như tâm trạng của mình, đối với chồng, việc trở thành bố là điều tuyệt vời nhất. Nó sẽ thay đổi cuộc đời – cuộc sống – thói quen của cả hai. Vì giờ đây hai vợ chồng đã trở thành bố mẹ. Trước khi đi ra phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, vợ gã đắp cái chăn mỏng lên người chồng và thủ thỉ: "Vợ chồng mình thật ăn ý để chúng ta có một gia đình hạnh phúc nhé!".

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

Cuộc sống xô bồ đôi khi làm chúng ta thờ ơ với nhiều thứ, đừng để đến lúc nhận ra thì đã là quá muộn bạn nhé! Yêu thương là mãi mãi, sống để yêu thương. Câu chuyện về hai chị em thật giản dị mà đậm chất nhân văn. Hãy yêu thương và trân trọng những thứ quanh mình đang có!

Hai chị em


Ngày đó, khi vừa đậu đại học, nó nài nỉ ba mẹ mua cho nó một cái điện thoại.

Vậy là ngày nhập học vào ngôi trường mới trên thành phố lớn, với biết bao lo toan từ nơi ăn, chốn ở, ba mẹ nó cũng cố sức chạy vạy ở quê để gửi tiền lên cho nó mua điện thoại mà theo nó là để tiện việc liên lạc.
Năm thứ hai đại học, nhìn thấy bạn bè xung quanh toàn là điện thoại màn hình cảm ứng, nghe nhạc, chụp hình, xem phim, không như cái điện thoại rẻ tiền xấu xí của nó, chỉ mỗi chức năng nghe gọi, nhắn tin.
Nó gọi điện về nhà xin ba mẹ mua điện thoại mới với lý do phải học nghe Anh văn.
Đầu dây bên kia, mẹ nó im lặng hồi lâu không nói gì…
Hai hôm sau, mẹ gửi tiền lên cho nó, kèm theo một mảnh giấy “Cho con gái yên tâm học tập, cái gì ba mẹ cũng sẽ cố lo…”.
Nó không chú ý.
Tối đó, nó nhờ mấy đứa bạn tư vấn và mua chiếc điện thoại mới đắt tiền mà bạn nó nói là sành điệu nhất hiện giờ.
Hè năm đó, nó mang về cho em gái chiếc điện thoại cũ.
Em gái nó mừng lắm, say sưa nghe nó hướng dẫn cách dùng, em còn may một cái túi màu hồng thật xinh bằng vải vụn cho cái điện thoại cũ mà hằng ngày nó vẫn vứt hết góc này đến góc khác trong phòng không thương tiếc.
Từ ngày có điện thoại, em gái nó cứ nhắn tin, gọi điện cho nó suốt. Trong danh bạ điện thoại của em nó cũng chỉ có số của nó mà thôi.
Cả mấy tháng không về nhà mà chuyện gì ở nhà em nó cũng kể cho nó tường tận, em còn kể chuyện học, nhiều khi chỉ là lời chúc ngủ ngon, rồi hỏi nó đi học có mệt không, có gì vui không…
Lúc mới đầu, nó cũng nhắn lại, nhưng sau đó, những dòng tin nhắn của nó cho em gái càng ngày càng cộc lốc, nhiều khi, đọc xong tin nhắn nó cũng chả thèm nhắn lại chữ nào…
Nó say sưa với việc nhắn tin với bạn bè, về những chuyện không đâu mà có khi đến tận khuya, mặc dù ngày nào bọn nó cũng gặp nhau và tám đủ chuyện ở trường.
Nó nhắn tin để xin lỗi nhóm bạn của nó vì buổi tối quên hẹn đi xem phim.
Nó nâng niu từng tin nhắn của cậu bạn học chung lớp Anh văn, nó lo lắng khi cậu ấy nhắn tin duy nhất một chữ “Mệt”.
Nó không tiếc tin nhắn khi an ủi cô bạn chỉ vì mẹ cô ấy không cho tiền mua quần áo mới…
Hộp thư đi của nó cứ một đầy thêm, nhưng tin nhắn của nó cho em gái thì càng thưa thớt dần…
Còn hộp thư đến thì vẫn đều đặn hằng ngày nhận được tin nhắn của em nó.
Hè tới, nó chỉ về quê gần một tuần rồi xin ba mẹ trở lại thành phố đi làm thêm.
Một buổi sáng chủ nhật, nó đang ngồi ăn sáng cùng đám bạn thì thấy số em gái nó gọi, nó nhìn số rồi tắt máy vì đang bận bàn luận sôi nổi, nó định về nhà sẽ gọi lại…
Về đến nhà trọ, nó nằm lăn ra ngủ vì đêm qua thức khuya…
Đến trưa, nó giật mình thức dậy khi nghe tiếng gió đập vào cửa sổ, cơn mưa đổ ập xuống giữa trưa hè nóng bức không báo trước, nó nghĩ thầm “Mưa lớn thế này, chắc là bão”.
Ngồi một lúc, nó sực nhớ chiếc điện thoại, bật lại máy nó thấy tin nhắn em gái nó từ lúc 9 giờ sáng…
“Chi oi, em len tham chi, em muon chi bat ngo, chi co vui khong?”, “Em dang o ben xe, chi ra don em nhe…”,
“Chi oi, chi ban hoc a, em goi cho chi hoai khong duoc”,
“Chi dau roi, chi oi, mua to qua”.
“Chi, em khong biet duong di”
“Chi…”…“Chi oi”
Bao nhiêu tin nhắn của em gái nó đập vào mắt, không kịp đọc hết, nó dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà mà không đem theo cả áo mưa.
Ra đến bến xe, nó rảo mắt tìm quanh, tim nó thắt lại khi thấy em gái nó đang ngồi co ro cạnh gốc cây, trên tay là chiếc điện thoại, vừa đói, vừa mệt, vừa sợ, chắc em không còn đủ sức để nhắn tin nữa rồi…
- Chị ơi, em đây này!
- Sao chị không mặc áo mưa thế, ướt hết rồi kìa, lỡ bệnh thì sao, mà sao chị lại khóc thế, em không sao mà!
Mặt em tái đi vì lạnh rồi kìa…chị…chị xin lỗi!
- Em mừng quá, em sợ chị không tìm được em thôi…
Đường mưa, hai chị em vẫn ríu rít trên con đường về nhà trọ của nó, át cả tiếng mưa. Nó thấy ấm hơn khi em gái nó ngồi sau…
- Chị ơi, có lạnh không?
- Không em à!
- Vậy thì chị đưa một tay cho em nắm!
Nó tự hứa với lòng “Em gái của chị, từ giờ, chị sẽ nắm tay em chặt hơn!”.

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Ai trong đời cũng có tình yêu và những kỷ niệm theo nó, tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp nhưng mỗi câu chuyện, mỗi cảm xúc là một lần thăng trầm thay đổi trong cuộc đời, quan trọng là chúng ta nhìn nhận nó như thế nào! Có muôn vàn ngã rẽ, nhưng ngã rẽ nào cũng sẽ mang dáng dấp yêu thương.

Tình yêu nơi đâu!


Nếu bạn nói tình yêu là chỉ có tổn thương, tình yêu là lãng phí thời gian, tình yêu là một thứ khó nắm bắt nhưng lại dễ tuột mất, và tình yêu từa tựa như đồ vật được biến ra từ chiếc đũa phép, chớp mắt một cái là có thể thay đổi. Bạn không muốn yêu, bạn sợ hãi và né tránh tình yêu, bạn không muốn chuốc lấy những vết thương khoác lên người.

Nhưng kỳ thực, ở đời này, ai cũng nên có một tình yêu. Dù đau khổ nhưng sẽ khắc cốt ghi tâm, dù lỡ dở nhưng trở thành câu chuyện cuộc đời thật ý nghĩa, dù có thể tan vỡ nhưng chí ít vẫn sẽ giữ lại quá khứ yêu thương, dù khi trái tim nguội lạnh thì vẫn còn đó cảm giác hạnh phúc.

Không có tình yêu, thật sự khổ lắm! Không phải là sự triền miên đi về lẻ bóng, mà là sự cô đơn bắt đầu men theo đó mà bám rễ trong lòng. Những phút tĩnh lặng nghe thấy tiếng trái tim mệt mỏi, đâu đây là tiếng tự an ủi nghĩ thôi cũng thấy xót xa. Người ta cô đơn vì người ta không tìm thấy chỗ bấu víu tâm trạng, cũng giống như một sáng mở mắt dậy chẳng tìm thấy động lực sống tiếp. Mọi thứ trách nhiệm đổ lên đầu bất giác khiến tinh thần mỏi mệt, chỉ mong nhận được một lời an ủi, động viên.

Đôi khi, một hình bóng xa lạ bước vào cuộc sống sẽ khiến chúng ta cảm thấy cảm xúc được nương tựa, chỉ cần được yêu thôi đã là hạnh phúc tròn đầy.

Những người trưởng thành, thường đến một lúc nào đó bỗng cảm thấy khao khát yêu thương. Cũng giống như người về già vẫn hay hoài niệm chuyện cũ, nhắc lại cuộc đời, thì chúng ta cần những rung động nhẹ nhàng để cuộc sống thêm ý nghĩa.

Tất nhiên, không yêu cũng chẳng sao, nhưng không yêu, thì sẽ rất...

Tình yêu cũng như một loại gia vị, không có nó, hoàn toàn có thể thay thế bằng những loại gia vị khác. Chúng ta vẫn sống cùng với mục tiêu và lý tưởng, vẫn sống bởi vì những trách nhiệm phải gánh, vẫn chạy thục mạng trong guồng quay chật hẹp chỉ có 24 tiếng, và đôi khi vẫn giằng co bởi vô vàn nhưng thứ khác xuất hiện trong cuộc đời.

Tình yêu nơi đâu!

Vốn dĩ, tình yêu không phải là thứ ý nghĩa nhất, nhưng tình yêu là một thứ có thể an ủi chúng ta hữu hiệu nhất, sau tất cả những gì còn lại, những gì mãi mãi rời khỏi, và những gì vĩnh viễn không thể có được.

Đó là lý do, ai cũng nên có một tình yêu. Dẫu cho câu chuyện tình sẽ chẳng giống như cổ tích, sẽ ra đi và để lại những dấu tích khó xóa sạch. Nhưng, nên có một tình yêu, để cảm nhận cuộc sống này bằng con mắt của người biết yêu và được yêu. Khi ấy chúng ta mới có thể phát hiện, hóa ra có những thứ khác biệt quá nhiều so với thuở chúng ta còn đơn độc.

Một chút quan tâm, một chút ngọt ngào, một chút hy sinh, một chút bao dung, một chút chiều chuộng, một chút dỗi hờn, một chút mâu thuẫn, một chút cãi vã. Nghe tưởng như vô giá trị, nhưng chính là thứ hạnh phúc giản đơn nhất trên đời.

Đừng tìm cách khước từ yêu thương, nếu như có thể. Bởi ai cũng cần có một tình yêu.

Để hạnh phúc, để trưởng thành, để tìm thấy con người thật của chính mình thông qua một hình bóng khác, để chia sẻ sự quan tâm đầy ý nghĩa, để dành lại một chút hoài niệm!

Có muôn vàn ngã rẽ, nhưng ngã rẽ nào cũng sẽ mang dáng dấp yêu thương.

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Anh đâu thể là tất cả giữa cuộc đời
Có thể giữ em giữa trăm ngàn bàn tay khác
Anh cũng đâu thể biết con đường nào chúng mình gặp lại nhau mà không lo đi lạc
Mất nhau rồi, thì phải làm sao?

Anh không phải là gió để một đời thổi mây giữa trời cao
Cũng có lúc biết ngập ngừng khi đứng bên bậu cửa
Hiểu rằng một khi đã bước qua là ngày xưa không về nữa
Tình yêu có thể sẽ hóa những bình thường.

Anh phải làm sao?


Thì phải làm sao? Không lẽ cứ vấn vương?
Ngay cả bàn tay đưa ra cũng đâu chắc được đáp lại bằng một bàn tay khác
Ngay cả đôi chân này đã biết rồi mà vẫn để đôi chân ấy đi lạc
Ngay cả cái cười cũng phải hiển hiện giữa những đớn đau!

Thì biết phải làm sao? Giữa cuộc đời mà ta đã để mất nhau
Chỉ có mùa gió là còn đi qua phố
Chỉ có một bông hoa không thuộc về mùa đông - vẫn nở
Còn anh đã là quá khứ từ những ngày tháng xa!

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014


Em đã sai và em muốn nói lời xin lỗi với anh, dù biết mọi chuyện cũng đã xảy ra, em đã chạy chốn trái tim để đêm về nằm khóc một mình, ngay cả trong cơn mơ, tình yêu tan vỡ nhưng em không muốn níu kéo thêm cho đau lòng!...
Kẻ chạy trốn trái tim


Xin lỗi anh vì em đã dối lừa
Rằng chúng mình chẳng thể ở bên nhau được nữa
Rằng tình yêu đã một lần tan vỡ
Thì níu kéo làm gì thêm đau đớn trái tim.

Xin lỗi anh vì em đã lặng im
Cố thản nhiên tỏ ra mình không nhớ
Cố quay lưng giấu đi niềm trăn trở
Để đêm về khóc trong cả cơn mơ.

Xin lỗi anh nếu ta gặp tình cờ
Anh thấy em đi qua như hai người xa lạ
Bước chân em có gấp cuồng vội vã
Cũng bởi vì em trốn chạy trái tim thôi.

Xin lỗi anh em lại khóc nữa rồi
Tự dặn lòng mình hãy quên mà không thể
Em trách mình sao dỗi hờn mãi thế
Để bây giờ anh thật sự xa xôi.

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Tình yêu muôn màu và mỗi người có một cách định nghĩa riêng, nhiều câu thơ vui về tình yêu đã được dân gian ta truyền miệng nhau rất hóm hỉnh...

Thơ vui về tình yêu


Tình yêu như mắt với tai.
Nếu thiếu một đứa tương lai còn gì.

Tình yêu như chiếc bút chì.
Lâu lâu không vót... tức thì vứt toi.

Tình yêu như một trò chơi.
Hỏi rằng nhân thế mấy người thắng đây?

Tình yêu như một sợi dây.
Chăng qua chăng lại có ngày đứt ra.

Tình yêu như cái bánh đa.
Ai đem nhúng nước thế là mất ăn.

Tình yêu như lốp với săm.
Săm mà bị hỏng lốp nằm với ai?

Tình yêu như một cái chai.
Rót lắm cũng hết nên ai cũng thèm.

Tình yêu như một chiếc kèn.
Tò te cứ thổi vang rền loa loa.

Tình yêu như một bông hoa.
Ai ai cũng muốn hít hà khen thơm.

Tình yêu như một đống rơm.
Gặp mồi lửa cháy hương thơm ngọt ngào.

Tình yêu như thể tù lao.
Người ngoài dại dột vượt rào vô thăm.

Tình yêu như một que tăm.
Khi xong yến tiệc xỉa răng một hồi.

Tình yêu như một cái nồi.
Cái vung mà khít thì sôi rì rà.

Tình yêu như một chiếc phà.
Mỗi khi cập bến là ta hết đời.

Thơ vui về tình yêu

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Nỗi nhớ không tên...
Xa rồi em có nhớ không?
Ngày đầu gặp gỡ tình trong đã rồi
Bên ly nước mía mình ngồi
Thẹn thùng hai đứa bồi hồi nhìn nhau.

Xa rồi em có nhớ đâu?
Buổi chiều định mệnh bên cầu yêu thương
Ngập ngừng anh tỏ yêu đương
Phút giây hạnh phúc vấn vương trong lòng.

Xa rồi em có nhớ không?
Cùng chiếc xe đạp long nhong phố phường
Đợi em những buổi tan trường
Đưa em đi khắp con đường tung tăng.

Xa rồi em có nhớ chăng?
Những đêm mình ngắm sao trăng trên trời
Bên em hạnh phúc yêu đời
Có em anh thấy tuyệt vời tình si.

Nỗi nhớ không tên


Xa rồi em có nhớ gì?
Phút giây mình có diệu kì biết bao
Hoa hồng anh hái hôm nào
Ngày mưa vẫn cứ hái trao tặng người.

Xa rồi em có vui cười?
Nơi này anh khóc, nhớ người mỗi khi
Nhớ từng câu nói thầm thì
Nhớ từng câu hát lâm li tình nồng.

Xa rồi em có nhớ không?
Anh thì mãi nhớ, trong lòng khắc sâu
Dù cho sông cạn bể dâu
Tình em vẫn mãi xanh màu trong anh.
Cảm ơn anh – tình yêu của em! Điều mà em muốn nói với anh từ lâu. Cảm ơn những hạnh phúc đầu tiên anh dành cho em từ ngày quen anh và cho tới bây giờ. Một tình yêu nhỏ xinh của anh nhưng cũng đủ để sưởi ấm trái tim bé bỏng này! Cảm ơn anh về tất cả!

Cảm ơn anh – tình yêu của em!


Tình yêu đầu đời của chúng mình được dệt lên bằng những buổi anh đèo em đi khắp nơi trên chiếc xe đạp, bằng cái nắm tay dè dặt nhưng ấm áp, bằng những lá thứ, bằng nụ hôn đầu vụng dại, bằng câu tỏ tình ngô nghê, bằng lời hứa sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời.

Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu được rằng thực sự anh là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho em.

Trời ngả một màu nắng nhạt. Màu nắng mùa đông. Cái nắng hanh hao nhắc làm em không nguôi nhớ về một ngày mùa đông như thế. Ngày mình yêu…

Sẽ chẳng bao giờ em quên, mối tình đầu của chúng mình đẹp như hết thảy những cuộc tình mà thơ ca từng viết. Anh – chàng thư sinh gây ấn tượng với em bởi cái vẻ già dặn và từng trải. Nhưng không vì thế mà em vội vã trao đi lời yêu. Em giữ cho riêng mình những cảm xúc mới mẻ ấy, vì nó là tình đầu ngô nghê và non nớt. Nó vụng dại và e ấp đến nhường nào.

Cuộc gặp gỡ tình cờ đã tạo nên một cái duyên tiền định. Những ngày sau đó mình gắn bó với nhau hơn. Anh tình nguyện đèo em đi khắp nơi trên chiếc xe đạp thân thuộc. Hàng đêm, mỗi khi cảm thấy cô đơn và mệt mỏi em lại nhớ đến anh. Những khoảnh khắc đó luôn có anh đồng hành. Nhờ đó mà em cảm thấy cuộc sống đáng sống hơn, nhiều niềm vui đến nhường nào.

Cảm ơn anh – tình yêu của em!

Những dòng tin nhắn thân thương, những lời động viên hay một vài cuộc điện thoại chỉ đơn giản là kể cho nhau nghe vài câu chuyện cười vu vơ. Tất cả làm mình xích lại gần nhau hơn dù với nhiều người điều đó quá giản đơn nhưng với em nó là một điều thật thiêng liêng.

Món quà anh giấu tên tặng em ngày giáng sinh, những buổi chiều anh đưa em đi ăn kem, những lần hai đứa thong dong sau buổi học… Cái lần trời bất chợt đổ mưa anh nhường em chiếc mũ duy nhất rồi băng màn mưa ra về mặc cho cậu bạn tếu táo: “Thằng này đúng là dại gái”…Những kỉ niệm đó sẽ chẳng bao giờ em quên.

Em biết có điều gì đó cứ lớn dần trong em và trong cả anh nữa. Em cũng biết những năm tháng tuổi trẻ của mình đã có một điều gì đó để nhớ nhưng em yêu cầu anh im lặng. Em yêu cầu anh im lặng. Im lặng không phải là để từ chối mà im lặng là để chờ ngày hai đứa không vướng bận và lo âu để có thể dành cho nhau những gì trọn vẹn nhất.

Ấy thấy mà nụ hôn đầu đời trong một ngày tháng năm của anh đã phá đi tất cả. anh liều lĩnh đặt lên môi em nụ hôn đầu vụng dại. Nụ hôn ngọt như tuổi 18 của hai đứa đã mở đầu cho tất cả. Em không thể chống lại cảm xúc của trái tim mình thêm nữa. Em để mặc cho con tim rung động theo những gì mà nó cần. Và thế là chúng mình yêu.

Những ngày sau đó làm gì anh cũng muốn em sánh đôi. Anh mua những món đồ có cặp rồi hí hoáy khắc tên hai đứa. Nghe anh nói về dự định tương lai của hai đứa, nhìn anh hì hụi chứng minh tình yêu trên tất cả đồ vật em mới thấy anh đáng yêu biết bao. Tình yêu đầu đời của chúng mình được dệt lên bằng những buổi anh đèo em đi khắp nơi trên chiếc xe đạp, bằng cái nắm tay dè dặt nhưng ấm áp, bằng những lá thứ, bằng nụ hôn đầu vụng dại, bằng câu tỏ tình ngô nghê, bằng lời hứa sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời.

Em không biết phải nói như thế nào để anh hiểu được rằng thực sự anh là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho em. Anh làm cho những năm tháng học trò của em trở thành một phần kí ức đẹp đến kì diệu và vô giá. Em dám chắc rằng nó sẽ là một phần vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong tâm trí em. Và là một điều để em luôn tự hào. Cảm ơn anh vì đã đến bên em, cảm ơn vì đã làm cho giấc mơ về mối tình đầu tươi đẹp của em thành sự thật. Cảm ơn anh – tình yêu của em!

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Trước khi muốn cùng em làm một gia đình nhỏ, anh có vài điều muốn nói với em để em hiểu anh hơn và chuẩn bị cho một cuộc sống hôn nhân tốt hơn! Nhưng anh vẫn muốn nói" Anh rất muốn được làm chồng em"...

Điều anh muốn nói


1. Anh chưa bao giờ lấy vợ lần nào, vậy nên anh phải học làm chồng

Em được quyền chống nạnh bắt chồng em làm cái này, làm cái khác. Song, nguyên tắc số một là dù gì thì anh vẫn là chồng. Em đừng ỷ lại vào sức quyến rũ của mình rồi đàn áp anh. Ở ngoài kia chưa ai làm được điều đó, và dĩ nhiên em cũng vậy… Đôi khi có ngoại lệ, đơn giản vì nguyên tắc phản biện số một, em là vợ của anh.

2. Anh cũng thích thấy em ghen

Cũng tương tự như thích mấy món ăn em làm cho anh cho thêm tí tiêu ớt tỏi. Nhưng nhất thiết không được làm anh cũng ghen cho bõ ghét. Nem chả chỉ để ăn, không phải để giằng mặt nhau em nhé! Nếu em thích lâu lâu anh cũng có thể ghen bóng ghen gió cho em tin rằng mình quyến rũ. Chỉ mong em nhớ một điều là, không cần làm thế, anh vẫn thấy em quyến rũ mỗi ngày. Em quyến rũ trong mỗi phút anh nghĩ về em….

3. Bố mẹ chúng ta. Không có bố mẹ em, bố mẹ anh.

Họ đều sinh ra người mà ta thương yêu nhất, dốc hết tâm trí và tình thương để đúc kết nên tâm hồn của hai đứa mình. Anh chỉ hy vọng mẹ (anh) và em sẽ luôn ăn ý với nhau, cũng giống như anh thích nhậu với bố (em) vậy. Anh thêm dấu ngoặc cho dễ hiểu. Chứ bố mẹ là của chung!

4. Anh biết giặt giũ, phơi đồ, biết lau nhà, biết nấu cơm, biết rửa chén, biết đón con

Vậy nên em không việc gì phải ôm hết công chuyện vào mình. Nguyên tắc một, được chống nạnh và sai chồng. Anh không biết đi chợ, nấu ăn vì anh từ lâu anh thích được đón nhận những tình cảm đặc biệt khi nửa kia của mình dốc tâm chuẩn bị những điều ấy cho anh. An tâm là anh chỉ thích đọc báo lúc em đọc sách, anh chỉ nằm coi tivi khi em đang hùng hục…chơi game. Nếu cần, anh có thể chém trái cây cùng em để em cảm nhận được sự chia sẻ. Anh nói rồi, anh không biết đi chợ, nấu ăn nhé!

5. Anh đi nhậu thì nhớ nhắn tin nhắc anh về sớm

Đừng gọi điện hỏi anh đi đâu, với ai, làm gì, bao giờ về. Anh không phải ngại với bạn bè, mà anh muốn bạn bè anh biết chúng ta rất tôn trọng và tin tưởng nhau. Anh sẽ để ý đồng hồ và về đúng giờ đi ngủ. Vì ở nhà có người đang chờ, và vì hôm sau vẫn còn được lành lặn đi nhậu cùng bạn anh. Tuyệt đối đừng tra khảo anh điều gì khiến anh khó xử ở ngoài đường em nhé. Mẹ anh cũng từng bị anh cáu khi làm thế. Và em là vợ anh.

Điều anh muốn nói

6. Anh bị sợ những lời than thở

Vì một ngày chúng ta có một ngàn thứ để than thở. Nếu để ý, em sẽ thấy sẽ có rất nhiều thứ tích cực trong một vấn đề tiêu cực. Hoặc nói cách khác, chúng ta hoàn toàn có thể tự nhìn vấn đề theo một cách khác. Xăng tăng là để chúng mình đi làm một xe. Điện tăng để anh với em không phải ngồi mỗi đứa một phòng mà làm việc. Tất nhiên là nước tăng thì chúng ta không thể tắm chung, và dầu ăn tăng thì cũng chả ảnh hưởng đến hòa bình của hai đứa. Nhưng lúc đó trách nhiệm của anh và em sẽ nhiều hơn, vậy thì cớ gì phải than thở cho vai chúng ta chùn xuống? Để sức anh còn bế em đi ngủ, cô vợ ạ.

7. Có cãi nhau to thế nào, thì anh là “anh” và em vẫn là “em”

Anh không chấp nhận được một đại từ nào khác để chỉ chồng và vợ đâu nhé. Em có thể trẻ con một tí, anh có thể cứng nhắc một tí. Nhưng làm hòa sẽ là trách nhiệm của anh, gật đầu sẽ là trách nhiệm của em. Anh mà quên thì em làm giúp anh, anh hứa sẽ nhớ làm nốt phần còn lại. Em chưa biết được rằng anh sẽ biết ơn em nhiều thế nào nếu trong cuộc cãi vả ấy chúng ta vẫn chừng mực tôn trọng nhau. Anh sẽ hạnh phúc xuề xòa rằng : “Mình vừa tranh luận xong vợ ạ.”

8. Anh sợ bị lạnh em ạ

Nên anh đã chui vào chăn rồi thì đừng bắt anh chui ra. Anh sẽ cáu với em đấy. Trước khi đi ngủ nhớ phải tự tắt đèn nếu lên giường sau anh. Bí quyết dành cho em là ton lên giường cùng lúc với chồng em. Còn nữa, anh ngáy rất to, không phải mục đích để em không ngủ được mà là để em phải thức nếu thiếu tiếng ngáy to đùng của anh. Nói trước để em biết mà chuẩn bị tâm lý không thể xa anh.

9. Dù có ra sao đi nữa

Thì cô gái sắp đặt bút kí vào tờ giấy này vẫn sẽ là người anh chọn. Anh cũng muốn thú nhận rằng anh đã nói dối em một điều…. Thật ra thì tới giờ phút này, anh muốn lấy em lắm rồi!

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Người ta nói lấy chồng là làm dâu trăm họ nhưng tôi vẫn chưa tưởng tượng được hết những chuyện đã gặp phải khi những ngày đầu tiên làm dâu. Và giờ tôi đã hiểu để làm được một người vợ tốt, một người con dâu ngoan không phải đơn giản nếu không hợp lòng mọi người! Bước vào cuộc sống hôn nhân với nhiều bỡ ngõ và bài học cho gia đình sau này! Khoảng cách giữa tình yêu và hôn nhân thật xa vời!

Tình yêu và hôn nhân


Đêm tân hôn, mình loay hoay với chiếc váy ngủ sexy không dám bước ra khỏi nhà tắm vì xấu hổ, những tưởng chàng sẽ lác mắt trước thân hình đầy gợi cảm của mình. Ai ngờ...Chàng đang tất bật kiểm kê phong bì rồi ghi ghi, chép chép

Yêu nhau hơn hai năm, vừa chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, mẹ gọi mình vào “chốt hạ” một câu: “Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay”. Mình đem copy nguyên xi lời mẹ nói với chàng, chàng “đơ” ra vài phút rồi bảo “Để anh suy nghĩ”. Mình hơi giận (có gì mà phải tính) nhưng nghĩ cũng đúng, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời.
Một tuần sau, chàng hẹn mình đi ăn tối, hai đứa đi lang thang bát phố. Chàng lúng túng lôi trong túi áo ra một chiếc hộp xinh xinh rồi lồng vào ngón tay mình một chiếc nhẫn có khắc tên hai đứa, kèm theo những lời rất chân tình “Anh không nói là anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này, nhưng anh chắc chắn anh sẽ yêu em trong ba ngày, ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai...”. Thú thật lúc đó mình đã khóc vì cảm động. Không ngờ chàng của mình lúc đó lại sâu sắc, lãng mạn và áp dụng phim Hàn “chuẩn” đến thế.

Khi ta thuộc về nhau

Đám cưới, mình bẽn lẽn đi bên chàng, cắt bánh gato, rót rượu, tung hoa, mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Hai vợ chồng cưới xong sẽ quay trở lại, sống ở thủ đô nên trăng mật chả phải đi đâu cho tốn kém, ở nhà chồng (ở quê) vài bữa cho tình cảm thêm gắn bó, ấy là chàng bảo thế.ư

Nhưng, sau khi quan khách và họ nhà gái ra về hết, thì nụ cười trên môi mình tắt ngấm không phải vì buồn, mà vì cái bụng trống không đang cồn cào kêu đói. Sáng nay, mình phải đi trang điểm từ 7h sáng có kịp ăn uống gì đâu, đang định tìm chàng nhờ lấy hộ cho mình cái gì đó ăn được, thì mẹ chồng mình kêu lại bảo “Con xem cho mẹ đống bát đĩa xếp ngoài sân, phân loại và kiểm tra xem có vỡ cái nào không, chiều người ta đến lấy rồi”. Mình “Vâng, dạ” mà lòng buồn thiu, tìm chàng để cầu cứu, nhưng chàng đã biến đâu mất. Mình đi loanh quanh khắp nhà rồi vào phòng riêng của hai đứa thì thấy chàng đang ngáy khò khò ngon lành. Mình lay mãi chàng mới mở mắt giọng cáu gắt: “Để yên, đang buồn ngủ”. Mình bực bội đấm cho chàng mấy cái bảo: “Em đói, lại mệt nữa”. Chàng vùng vằng: “Mệt thì ngủ đi, đói thì xuống bếp kiếm cái gì mà ăn, có thế cũng phải gọi người ta dậy”. Rồi chàng quay lưng ngủ tiếp mặc kệ mình giận dỗi. Mình nghĩ hồi còn yêu nhau, chàng không bao giờ nói nặng với mình nửa lời. Mỗi lần mình kêu mệt chàng đấm lưng, bóp vai. Mỗi lần, mình kêu đói dù chàng đang ở đâu cũng chạy đến mua đồ ăn cho mình, giờ thì thế này đây. Chẳng trông đợi được gì ở chàng, mình lọ mọ phân loại rồi kiểm kê hơn 1.000 chiếc bát đĩa với cái bụng trống rỗng, nhưng rồi công việc cũng xong.

Đêm tân hôn, trong khi mình loay hoay với chiếc váy ngủ sexy không dám bước ra khỏi nhà tắm vì xấu hổ, những tưởng chàng sẽ lác mắt trước thân hình đầy gợi cảm của mình. Ai ngờ...Chàng đang tất bật kiểm kê phong bì rồi ghi ghi, chép chép miệng lẩm bẩm: “Thằng A sao mừng mình có 200k, hồi xưa mình mừng nó những 300k mà”. Đợi chàng lâu quá, nên mình ngủ quên lúc nào không biết. Nửa đêm, khi mình đang say ngủ thì chàng lay lay, gọi mình dậy, thế là mọi chuyện diễn ra chóng vánh đi toi mất đêm tân hôn mà chả để lại ấn tượng gì.
Tình yêu và hôn nhân
Đơn độc giữa nhà chồng

Sáng hôm sau, khi còn đang lơ mơ, chàng lấy chân đá đá vào người mình gọi “Dậy, dậy đi, mẹ và chị dâu tỉnh hết cả rồi kia kìa”. Mình quáng quàng bật dậy, nhìn đồng hồ mới có 5h sáng, quay sang chàng thỏ thẻ: “Hai đứa cùng dậy chứ một mình em ngại lắm”. Chàng ngáp dài: “Không, nhà này chỉ có phụ nữ làm việc nhà thôi”. Lồm cồm bò dậy, lòng tự nhủ lòng: “Biết thế này, thà ở vậy cho xong”.

Lấy chàng được 3 ngày, nhưng mình không còn nhận ra chàng của ngày xưa nữa. Hồi xưa, mỗi lần mình khóc là chàng lại tìm cách chọc cho mình cười hoặc dùng bộ mặt thê lương, thành khẩn biết lỗi để làm mình mủi lòng, còn bây giờ dù mình có khóc chàng cũng mặc kệ chẳng thèm dỗ dành. Mình tủi thân khóc nhiều hơn thì chàng bảo: “Em phải làm diễn viên mới đúng, hơi tý là khóc”. Ngày xưa, mỗi lần mình nhờ vả việc gì là chàng hăng hái giúp đỡ không nề hà vất vả, còn giờ thì...đừng có mơ. Như sáng hôm qua, khi mình đang cuống cuồng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, thì ấm nước đặt trên bếp reo ùng ục. Mình: “Đổ nước vào phích hộ em”. Chàng: “Bếp núc việc phụ nữ mà”. Mình: “Em đang dở tay, anh không giúp em được sao?” Chàng, khó chịu ra mặt: “Em nhìn mẹ và chị dâu mà học tập, hơi tý là sai”. Nếu không vì sợ bố mẹ chồng nghe thấy hai đứa cãi nhau thì mình đã nói cho chàng một trận vì thói gia trưởng.

Những ngày đầu ở nhà chồng chuyện gì trong nhà mình cũng phải tự học lấy. Chân ướt, chân ráo về làm dâu chưa được bao lâu, mẹ chồng đã kéo mình ra, đưa cho nắm tiền: “Nhà có giỗ, con đi chợ chuẩn bị mâm cỗ nhé”. Mình vâng lời mà lòng đầy lo lắng, từ ngày về làm dâu hôm nay là lần đầu tiên mình đi chợ, có biết chợ nhà chàng ở chỗ nào đâu. Mình vội vã tìm chàng nhờ cậy, mắt chàng vẫn không rời màn hình tivi: “Mẹ sai em thì em đi đi, chợ ở mồm, không biết đường thì hỏi”.
Mình ngậm ngùi dắt xe ra khỏi nhà, vừa đi vừa hỏi giữa đường làng “nhà không số, phố không tên”. Người bảo rẽ phải, người lại bảo rẽ trái. Tìm được chợ, mua được đồ ăn thì mặt trời đã lên cao, vội vàng quay xe đi về, không may đến đầu ngõ gần nhà, mình va phải một người đi xe đạp ngã lăn ra đường. Chiế c xe máy đè lên chân mình, đau quá, mình gọi điện cho chàng: “Em bị tai nạn”. Mới nghe vậy, chàng đã quát ầm ĩ: “Mắt mũi để đâu, đi đứng thế à?” Rồi cúp máy chẳng thèm hỏi han mình có bị nặng không? Mình đang ở đâu? Lúc này thì mình chán hẳn rồi, giá mà nhà mình ở gần thì mình đã bỏ về, bất chấp tất cả...Mình cứ ngồi đó ấm ức khóc, chẳng thèm quan tâm bao người qua đường đang nhìn.

Một lúc sau, mình thấy chàng lò dò đi tới, thấy mặt mũi tèm lem ngồi bên đường thì làu bàu: “Không đi về còn đấy ăn vạ đến bao giờ?” Máu trong người mình sôi lên, bao nhiêu bực tức mình tuôn ra hết. Chàng nghe mình nói một hồi, mặt “đơ” ra rồi xuống nước: “Thôi, em chịu khó, hết tuần này về Hà Nội, anh sẽ giúp đỡ em. Chứ ở nhà mà chiều vợ quá mọi người sẽ ghét”. Mình tưởng đang nghe nhầm, khoảng cách giữa tình yêu và hôn nhân đúng là xa thật, nhưng mình thề...phải cải tạo.

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Thư gửi mẹ!

Mẹ! con đã muốn nói nhiều điều với mẹ! Rằng con thương mẹ nhiều lắm, thương mẹ sóm hôm vất vả vì chúng con, thương mẹ đã chịu đựng và hi sinh rất nhiều cho gia đình. Nhưng con lại không thể nói thành lời nhưng con mong mẹ hiểu rằng:" Cha mẹ là người con yêu nhất trên đời này" Con thương cha mẹ nhiều lắm!


Thư gửi mẹ!


Mẹ kính yêu..!

Giờ này mẹ đã ngủ….

Con viết cho mẹ khi con đang say. Hôm nay con uống 2 cốc bia mẹ ạ. Con say. Con khóc.

Ngày 20/10 là gì hả mẹ? Với mẹ chỉ giản đơn là 1 ngày bình thường thôi nhỉ.

Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được 20/10 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.

Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn… vai phải mẹ thường đau mỗi tối.

Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để góp tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: “Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép”…

Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ…

Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen…những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: ” Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi”.

Nhưng…mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về… cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ.

Thư gửi mẹ!

Con lên thành phố

Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.

Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về mooda, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: “Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao”…Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.

Rớt nước mắt với lá thư gửi người mẹ ở quê
Rớt nước mắt với lá thư gửi người mẹ ở quê
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: “Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói…”.

Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con… Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ… Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.

Mẹ! Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?

Mẹ! Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. “Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối”.

Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc…còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa.

Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!