Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Đừng đến rồi mang đi
----
Đừng đến gần cuộc sống của tôi
Có thể tôi đơn côi nhưng không cần thêm người nào bên cạnh
Trái tim đã tự nó thắp lửa bình yên sau rất nhiều đêm cô quạnh
Nên tôi sẽ không cần thêm ai khác ngoài tôi.

Sẽ chẳng sao đâu khi tôi vẫn thấy yêu đời
Vẫn yêu những nụ cười và con đường rộng mời phía trước
Ai rồi cũng một lần đi qua những nhớ-thương, mất-được
Khi lý trí trưởng thành thì lòng sẽ tự bình yên.

Đừng đến rồi mang đi


Tôi vẫn rạng ngời gom ngày nắng làm của riêng
Những đêm mưa rất hiền, tôi nằm nghiêng nghe radio rồi an yên mà ngủ
Bài hát cũ rất buồn không còn khiến tôi ủ rũ
Câu chuyện một thời giờ như chuyện của ai đó mà thôi.

Đừng đến và mang thêm một câu chuyện nữa về tôi
Tôi không muốn vẽ cuộc đời mình bằng rất nhiều câu chuyện kể
Ai cũng mong đời mình an nhiên, đủ đầy và tôi cũng thế
Sao phải bán bản thân mình làm một vai diễn của thế gian?
Bạn bè thì có nhiều nhưng để trở thành đôi bạn tri kỷ thì tìm đâu và khi nào! Đi hết một đời người liệu có mấy ai tìm được tri kỷ? Bạn bè không nhiều cũng chẳng ít, người nào cũng có thể nói chuyện, cũng có thể đi chơi, nhưng ai thực sự muốn nghe ta tâm sự, hay đôi khi chỉ là bất đắc dĩ. Mỗi khi vui hay buồn chỉ cần có một người ngồi lắng nghe ta tâm sự, hay đơn giản chỉ là ngồi bên cạnh ta thì cuộc sống của tôi đã rất giàu có rồi.

Đôi bạn tri kỷ

Tôi đi tìm người ấy, liệu có tìm được chăng? Còn có thể tìm được khi cuộc sống này quá vội vã và con người dễ dàng lãng quên nhau. Thế nên đôi khi cảm thấy hài lòng vì còn có những người được gọi là bạn cũ.

Mọi người vẫn thường nói đến từ bạn cũ, bạn mới, vẫn thường giới thiệu đây là bạn cũ, đây là bạn mới. Thế nào là một người bạn cũ, tôi không biết từ điển tiếng việt định nghĩa từ “bạn cũ” là gì, cũng không rõ mọi người xem một người bạn như thế nào là “bạn cũ”. Với tôi bạn cũ là người bạn đã từ lâu lắm rồi ta không liên lạc, nhưng đâu đó vẫn còn có sợi dây liên kết giữa hai người, có lẽ đó là những kỷ niệm về khoảng thời gian cùng chia sẻ với nhau những vui buồn. Có thể đó là những người bạn mà ta đã từng gắn bó thân thiết hơn cả anh chị em trong nhà, một thứ tình cảm giữa ta với bạn mà định nghĩa tình thân cũng không đúng, định nghĩa bạn bè thì chưa đủ, gọi là tri kỷ thì chưa tới.

Chúng ta bên nhau trong một đoạn nào đó của cuộc đời, rồi thì cuộc sống với muôn vàn thay đổi, chuyển biến không ngừng, những dự định, những ước mơ đã đưa chúng ta đi xa nhau mà trong một chốc ta thoáng giật mình là đã xa nhau lâu lắm rồi. Bạn cũ cũng có thể là những người bạn không quá thân thiết, không bên nhau thường xuyên, nhưng có liên hệ với nhau trong học tập, đó là những người bạn thuở còn cắp sách đến trường. Tôi nghĩ những người bạn mà ta có được từ cái thời vô lo, chỉ biết đến sách vở, sân trường là những người bạn nay xa rồi vẫn luôn được nhắc đến như bạn cũ.

Đôi khi trên đường đời, gặp được một người không khó, gặp được một người bạn thực sự mới khó, nhưng những người mà dù đã xa nhau, vào những lúc như thế này đây, những lúc nhìn lại, giật mình nhận ra ta đã từng rất thân thiết lại càng khó hơn. Có thể lúc bên nhau, ta thực sự rất thân thiết, gắn bó nhưng người được nhớ như một người bạn cũ thực sự không phải là nhiều. Trên con đường ta đi ta gặp, quen biết rất nhiều người, nhưng khi những mục đích, những lý do ta quen người đã không còn nữa hoặc đã đạt được, thì có mấy ai ta còn nhớ đến, ta còn liên lạc.
Đôi bạn tri kỷ

Dường như cuộc sống quá vội vã, mình quen nhau, làm bạn của nhau, rồi xa nhau, nhanh tới mức chớp mắt ta đã không thấy người đâu rồi, vậy mà mới đó thôi ta còn giới thiệu đây là bạn mới, đây là bạn thân. Bạn mới ta sẽ có, có rất nhiều, nhưng bạn cũ có lẽ ta chỉ giữ họ ở trong lòng. Vì có những người bạn cũ mà có khi ta mãi mãi không thể nào gặp lại nữa. Thế nên tôi luôn trân trọng những người bạn hiện tại mà mình có, vì mai này có thể sóng gió dập dìu tôi và bạn vô tình phải lãng quên nhau, khi nhớ đến còn được nhắc là người bạn cũ của nhau.

Có người nghe thấy từ bạn cũ có chút gì đấy xót xa, xa cách, nhưng thực sự cuộc sống này được nhắc đến nhau như những người bạn cũ đã là một hạnh phúc rồi. Tình cờ lại có ý nghĩ liên lạc lại với những người bạn cũ, những người bạn 1 năm, 2 năm, 3 năm, có khi lên tới 5 năm rồi không một câu hỏi thăm. Những lời hỏi thăm, những lời trách móc bình thường nhưng trong lòng trào lên niềm cảm xúc thật hạnh phúc, kể cho nhau nghe cuộc sống hiện tại, về khoảng thời gian không ở bên nhau, xa cách về thời gian, không gian thật đó, nhưng có cảm giác mới ngày hôm qua, ta thấy vui vui trong lòng, hạnh phúc nho nhỏ từ những điều này đây.

Đôi khi vì những bận rộn, lo toan, tôi vô tình quên hỏi thăm những người bạn, giờ nghĩ lại mình không chỉ bỏ quên một người bạn mà còn bỏ quên cả hạnh phúc. Những người bạn cũ, những người mà tôi đã từng có những phút giây hạnh phúc bên họ. Cám ơn nhé vì đã là bạn của tôi!
Không ầm ĩ và ồn ào khi biết chồng ngoại tình. Nhưng chị đã làm anh nhận ra giá trị của gia đình và những gì chị dành cho anh! Chiếc giày phải chị để bên cổng nhà người tình của anh đã khiến anh ân hận rất nhiều khi biết chị đang đau khổ nhường nào....

Chiếc giày phải


18 giờ, chị gọi điện thoại đến Công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: “sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng”. Linh tính cho chị biết đó là… nhà nàng chứ không phải nhà hàng.

20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng. Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.

Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.

“Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.

“Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.

Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa. Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc. Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng… Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.

Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”.

Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.

Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người. Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!” Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em – nghìn lần xin lỗi!”.
Gửi lại những người đã thoáng qua đời tôi cho tôi biết cảm giác của cuộc đời!
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm. Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.

Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.

------

Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Thoáng qua đời tôi


Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?

Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.

Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Bản chất con người sinh ra không phải là xấu nhưng chỉ là hành động không đúng cách. Vì vậy chúng ta cần thay đổi cuộc sống của chính mình để hòa hợp với mọi người và xã hội hơn. Học cách chấp nhận cuộc sống, cho đi yêu thương sẽ nhận lại những gì xứng đáng với mình! Những điều dưới đây sẽ giúp bạn thay đổi cuộc sống để thêm yêu cuộc đời hơn!

Thay đổi cuộc sống


1. Nếu bạn gửi tin nhắn cho người bạn thích mà anh ấy không trả lời lại, đừng gửi tiếp.

2. Nếu ko có ai bên cạnh, bạn hãy học cách nghe nhạc, đọc sách, xem phim một mình. Đây đều là những thói quen tốt.

3. Yêu bố mẹ. Mỗi ngày gọi điện thoại một lần và bớt chút thời gian nấu bữa tối để cả nhà cùng ăn.

4. Tin vào "tiếng sét ái tình", tin rằng ở nơi nào đó đang có người âm thầm đợi bạn. Chỉ cần bạn tinh ý một chút, bạn sẽ sớm tìm thấy người ấy.

5. Ngây thơ và trog ság là tốt. Nhưng ko biết phân biệt trường hợp để ngây thơ sẽ trở thành người có những hành vi ngốc nghếch, ngớ ngẩn.

6. Học cách thừa nhận, chấp nhận đau khổ. Có những chuyện hợp để "phong toả" trong lòng; có những nỗi đau hợp để quên đi không để lại chút tàn tích. Khi mọi chuyện đã qua, bạn sẽ trưởng thành, và chỉ cần mình biết là đủ. Rất nhiều thay đổi, đôi khi ko cần bạn phải nói, người khác cũng có thể nhìn thấy.

7. Hãy tìm cho mình một người bạn trai "chất lượng". Anh ấy có thể không phải là người nhiều tiền, nhưng chắc chắn phải là người mang lại cho bạn cảm giác an toàn.

8. Nếu có thể, hãy để tóc dài. Tóc ngắn cắt đi thì dễ, nhưng hơi thiếu nữ tính.

9. Tìm cho mình một vài người bạn chí cốt để khi ko có người yêu bên cạnh bạn chẳng bao giờ phải thốt lên "Ôi mình cô độc, buồn bã đến chết mất!"

Thay đổi cuộc sống

10. Mua trang phục phù hợp với bản thân, ko cần phải trông đợi vào sự tán thưởng của người khác, chỉ cần bạn thích, bạn hài lòng là được.

11. Đừng vì cô đơn mà sẵn sàng nắm lấy tay bất cứ người con trai nào. Như vậy sẽ ko công bằng cho cả hai.

12. Nên đi giày cao gót, nhưng không nên đi cao quá mức cần thiết.

13. Dù thế nào đi chăng nữa, đừng đau khổ vì một người con trai vô tâm, không xứng đáng. Bạn cần hiểu rằng, đến cuối cùng, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn chính là bạn !

14. Đối xử tốt với công việc của bạn. Có thể cảm xúc với công việc ko khiến tim bạn đập nhanh như với tình yêu, nhưng ít nhất nó có thể bảo đảm miếng cơm cho bạn, giúp cho bạn có chỗ để ở, có xe để đi.. có được những thứ mà đôi khi tình yêu không thể làm được
Tình yêu luôn có đắng cay ngọt bùi nhưng đừng để trái đắng lấn át đi vị ngọt ngào của hạnh phúc đó. Sau con đường gập ghềnh là cả một hạnh phúc phía trước. Hãy biết sống cho nhau, vun đắp cho tình yêu để tìm thấy ngọn lửa hạnh phúc! Hãy biết trân trọng và nhóm lửa bằng những lời yêu thương dành cho nhau!

Lời yêu thương


Tôi nhận lời yêu anh sau những tháng café rải rác khắp Hà Nội, truyện trò, tâm sự, sẻ chia. Vắng anh cũng thấy thiếu. Giống một tình yêu, có điều hơi thiếu mùi say đắm. Nhưng người ta chẳng nhắc nhở tôi rằng, say đắm chỉ tồn tại vào những tháng đầu, khi người ta còn đang chết ngập trong mớ cảm xúc mới về nhau.

- Mình lấy nhau đi, tìm hiểu thế đủ rồi em ạ! – Anh nói vội sau những nụ hôn dài mê mải. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc tràn đầy.

Tình yêu thời sinh viên, chưa ám mùi bon chen thường nhật, chưa có bóng dáng của nhà, của xe, của công việc ổn định, của gia đình. Thế mà tình yêu đầu rồi vẫn phải xa nhau. Café ngày vắng, hoang hoải đến tê lòng.

- Uhm, hay là mình lấy nhau?

Tôi không biết đang tự hỏi mình hay trả lời anh. Café ngày vắng, 2 đứa ngồi lặng thinh, hỏi người đối diện, hỏi lòng, hỏi bố mẹ hay đang hỏi bạn bè? “Lấy nó đi còn gì, yêu nhau cả năm trời, mà hai đứa cũng hợp, điều kiện lại đủ cả rồi.”

Anh cũng như tôi, đã có một tình yêu đầu nông nổi, nhưng ngọt ngào, ấm áp và bền lâu. Chị ấy tóc dài ngang lưng, uốn những lọn sóng lớn mềm mại, chị ấy đưa đôi tay trắng trẻo, hất gọn những đám tóc mai bối rối từ bờ vai trái sang bờ vai phải, nghiêng đầu cười: Chào em!

Tôi không ghen, quả thực không hề ghen. Tôi ngưỡng mộ vẻ dịu dàng, xinh đẹp từ chị ấy thoát ra, nở một nụ cười thân thiện: Chị là bạn anh Dũng ạ!

Con gái xinh ai mà chẳng thích, tôi cũng thích, còn anh, liệu vẫn thích? Tôi biết về chị qua những tấm ảnh hai người chụp chung, những câu bông đùa vô tình lúc hai đứa cùng gặp bạn bè anh. Anh không giải thích gì nhiều, đưa tôi về, chỉ nói khẽ:

- Chị ấy là mối tình đầu của anh! Tôi nới lỏng vòng tay ngang eo anh, cũng khẽ trả lời:

- Vâng, em biết…



Hà Nội những ngày mưa dài, trời ủ dột, xámngắt, buồn tênh. Đã lâu tôi không trở về quán cũ, nơi tình yêu đầu tiên của tôi, bắt đầu và kết thúc. Đôi lúc tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào, những giọt nước mắt vội vã, nhớ về anh ấy, người mà tôi đã từng yêu thương vô điều kiện, không tính toán, dù cũng đã vài năm. Nhớ thôi, cảm giác không còn lại nhiều.

Có lẽ Dũng cũng như tôi, cũng nhớ chị ấy đôi lúc, chắc chỉ là đôi lúc như tôi. Tất nhiên rồi, làm sao mà người ta quên nổi, quên hết, quên sạch sẽ, quên trọn vẹn một người, mà thi thoảng trong đời, vẫn còn bắt gặp, người đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.

Tôi chẳng có máu hoạn thư mà ghen với lác đác tin nhắn sau lần gặp gỡ vô tình tại Maxxcafé của chị gửi cho anh. Tôi chỉ im lặng, cho anh biết tôi cảm giác thấy điều gì không ổn.

Điều ngăn tôi nổi điên, tỏ quyền với anh, là bởi tôi chưa thực sự nghĩ tôi yêu anh, còn anh cần một người làm vợ, một người toát lên cái vẻ có khả năng chăm sóc tốt cho gia đình, như tôi. Đã không chắc có phải tình yêu, thì tôi càng chẳng thể làm cái điều mà mọi người yêu có thể.

Tôi lặng lẽ, quan tâm, hỏi han, coi như chẳng biết gì.

- Anh ơi, mệt quá, em sốt rồi, mua cái gì qua cho em ăn nhé!

- Uhm, anh gọi cái gì qua cho em ăn nhé, anh phải đi có việc bây giờ không qua được, xong việc anh qua với em luôn.

- Vâng.

Ở tuổi 26, tôi tự chăm lo cho bản thân mình rất tốt, nhưng tôi cần được người tôi yêu quan tâm và chăm sóc, tôi muốn thấy mình yếu đuối lúc ở bên anh.

Tôi nằm mơ màng trong căn phòng 20 m2; thoảng mùi lavender anh yêu thích, nghe vẳng tiếng điện thoại trên bàn, tôi vươn tay với, nhìn màn hình, uể oải thưa: Con nghe đây?

Mẹ ngập ngừng ở đầu dây bên kia, tôi đoán được mình sắp phải nghe gì, trong sâu thẳm tôi đã trốn tránh sự rạn nứt này suốt những năm học đại học, tôi không dám tin là tình yêu của ba mẹ, với cái bằng chứng là tôi, mạnh khỏe, trẻ trung, và thành đạt đây, cuối cùng lại cạn vơi, rồi bốc hơi như đám nước lầy sau cơn mưa bị nắng thổi bay không dấu vết. Ba mẹ chia tay không ầm ĩ, ồn ào, không cãi vã, thảng là một vài sự khó chịu thoáng qua trong đáy mắt hai người, trên mâm cơm ba người trước đây từng đầm ấm. Và im lặng.

Cả mẹ và ba, đều đã tìm ra cho mình một người thắp lại tình cảm yêu thương vốn ở đáy lòng mà lâu nay bị những điều vụn vặt của cuộc sống dội tắt. Tôi biết rõ điều đó khi ba mẹ không ngủ chung giường và thường xuyên giữ im lặng lúc có nhau trong gia đình. Tôi dọn ra ở riêng ngay khi kiếm được việc làm ổn định. Tôi mất dần lòng tin vào thứ tình cảm mơ hồ, mỏng manh ấy. Người tôi yêu nhất và cũng yêu tôi nhất cuối cùng cũng bỏ tôi đi vì những điều vụn vặn. Những người tôi tưởng yêu nhau nhất, rồi cuối cùng cũng bỏ nhau đi, xa mãi về hai hướng ngược nhau. Tôi nên tin ai?

Anh!

Nước mắt ngắn dài, tôi phóng xe đến nhà anh, ướt sũng. Hà Nội vẫn mưa đều. Đứng lại một chỗ, chỉ thấy lác đác mưa, đi rồi mới thấy, xa xôi có chừng ấy mà đã mịt mờ, mưa dày hạt, thấm ướt áo. Tôi quên mất anh bảo bận, chỉ nhớ là mình rất cần được ở bên anh, nên nhanh thật nhanh phóng đến. Cảm giác tủi thân mỗi lần ốm, cộng thêm cái trống rỗng lúc mẹ nói: Ba mẹ làm thủ tục ly hôn xong rồi! làm tôi quên. Ấy vậy mà đèn nhà anh vẫn sáng.

Tôi gửi xe trong hầm, lạnh run lập cập, mắt đỏ hoe, nhưng miệng vẫn chuẩn bị cười, đưa tay bấm chuông cửa, để anh vội vàng hỏi Sao thế? Để anh trách mắng Em đừng cười, ôm vào lòng, giục, Khóc đi em…

Cánh tay tôi buông rơi, chậc hẫng. Cửa mở rồi, và chị ấy đang cười, nói với vào trong:

- Em xuống siêu thị mua thêm bỏng anh nhé! À ra họ chuẩn bị xem phim, à ra anh bận có việc với bạn gái cũ. Chị giật mình thấy tôi, bất giác chẳng nói nổi một lời chào cho phải lẽ. Tôi đưa tay, vụng về gạt nước mắt, cười:

- Anh Dũng đâu chị? Em định tạt vào mượn cái áo mưa? Nói dối, ai cũng hiểu là nói dối, đã ướt sũng rồi còn áo mưa làm gì. Nói dối…

Anh bước từ trong nhà ra, lặng im. Đáng ra, tôi có quyền căn vặn: Hai người đang làm gì thế? Tại sao anh nói dối tôi? Đáng ra, tôi có quyền khóc lóc, vì thấy mình hụt bẫng, tôi đang đứng ở cửa, như một vị khách không mời. Ai mới là người yêu? Còn ai là người anh muốn lấy làm vợ?

Thế nhưng tôi lại cười, tôi vẫn cười như lúc buồn tôi hay thế. Càng buồn lại càng ham cười. Vả lại, chút sức lực cuối cùng của tôi, cũng đã theo nụ cười chị ấy, rơi xuống nơi nào đó tôi cũng chẳng rõ ở đâu.

Anh chạy đuổi theo tôi, giữ tay, nài giải thích.

- Cô ấy, mới bị anh người yêu bỏ, cộng thêm chuyện bố mẹ ly dị, nên mới tìm đến anh để chia sẻ, em đừng hiểu nhầm.

- Em có hiểu nhầm rằng anh nói dối em không? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng quên chị ấy? Em có hiểu nhầm là anh chưa từng một lần thật sự yêu em? Hiểu nhầm anh chỉ yêu em vì anh cần lấy một người làm vợ?

Tôi nói một hơi, bình thản, nhẹ bẫng. Tôi biết rồi mình sẽ mềm rũ những ngày tới, những ngày chỉ nghĩ thôi cũng ứa nước mắt ra được rồi.

- Nói thêm nữa, em đến để báo anh biết, là anh vừa làm cho em rơi vào hoàn cảnh giống hệt như chị ấy. Tôi đội mưa đi, đội mưa về. Bỗng nhiên tỉnh táo lạ, cơn sốt chập chờn lúc chiều như cũng chẳng còn chỗ chen vào mớ hỗn độn trong tôi. Hà Nội còn mưa dài những ngày tháng 3 lặng lẽ. Còn tôi khóc dài mỗi tối, vì chợt nhận ra rằng, dù 26 tuổi, tôi vẫn còn đầy vẹn tình yêu, yêu anh ấy, hóa ra còn nhiều hơn những gì tôi tưởng. Nhưng tôi không định tranh cướp những gì chẳng thuộc về mình, nên tôi lặng thinh chấp nhận những điều mình chẳng muốn.

Anh hẹn tôi ở một quán nhỏ. Mỉm cười: Chào anh!

- Đến dự đám cưới anh em nhé! Tôi sững sờ. Miễn cưỡng nhận tấm thiệp mời đỏ.

- Bất ngờ quá giọng tôi run run, chẳng biết phải nói gì lúc này.

- Em xem thiệp mời đi, và nhất định đến dự nhé! Tôi mở tấm thiệp đỏ, rồi nhìn anh, mắt nhòe nhoẹt nước. Anh ôm siết tôi vào lòng:

- Lấy anh nhé! Không phải hay mình lấy nhau đi nữa, mà là chúng mình lấy nhau đi. Chúng mình nên lấy và chúng mình phải lấy nhau đi em à. Anh có sáu tháng để biết rằng, ngoài vợ, anh cần một người để yêu, và anh biết là anh sẽ khổ sở thế nào nếu thiếu em. Cô ấy chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp đã hết, còn em là hiện thực của anh. Anh xin lỗi, xin lỗi bằng cả cuộc đời anh, được không em?

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Gửi người tôi yêu
Từ khi gặp em tôi đã biết
Đời tôi không thể sống thiếu em
Em ơi trái tim người lãng tử
Đã bị trói buộc bởi trái tim em.

Không ít lần em làm tôi giận
Giận nhiều nhiều lắm cả đêm ngày
Cũng vì yêu em nhiều quá nỗi
Em yêu ơi hỡi em có hay.

Bên em tôi thấy thật hạnh phúc
Xa em rồi tôi mất cả niềm tim
Không biết nơi đâu là đích đến
Không em tôi đã lạc mất mình.

Gửi người tôi yêu


Chốn xa nơi đây tôi nhớ mãi
Nụ cười giọng nói ánh mắt em
Dáng điệu làm duyên với tôi đó
Em yêu ơi hỡi em có hay.

Biết bao nhiêu lần tôi trộm nghĩ
Xây mộng gia đình nho nhỏ này
Có tôi có em và chỉ thế
Sống bên nhau quên cả tháng ngày.

Em yêu ơi em có biết không
Bên em tôi rất là bối rối
Nhiều lần muốn nói mà không được
Rằng tôi yêu em chỉ thế thôi.

Em đừng buồn đừng giận tôi nhé
Trái tim này chỉ thuộc về em
Tôi trao em tùy em sử dụng
Bởi tôi là thằng khờ của em.

Tôi ước chi thời gian dừng lại
Ngay bây giờ tôi sẽ đến bên em
Ôm em vào lòng và tôi nói
Tôi yêu em mãi mãi em ơi.
Một câu chuyện về chú chó trung thành - một tên đầy tớ luôn bên chủ nó dù khi khó khăn. Khi khó khăn mới biết còn ai bên ta. Chú chó đã luôn bên chủ nó dù cho có bị đối xử ra sao và chú chó đã kiệt sức bên chủ khi cứu chủ! Khi sung túc mọi người vây quanh ông lão và khi không còn gì thì tất cả xa lánh ông chỉ có chú chó vẫn theo ông đến cuối cùng!

 *** 
Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại.Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vào trong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ vứt vào trong bát.

Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườn rau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn rau bỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đó được mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô, bên giếng có một gốc cây già.
Tên đầy tớ trung thành


Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từ đâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõ mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát.

Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để.

Người ăn mày mang con chó về "nhà" của mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát.

Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó. Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ăn nhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn mày lại càng thu được nhiều tiền thêm.

Người ăn mày bỗng dưng " phát tài", liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ông trúng giải độc đắc. Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từ mảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lều nát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ở vườn sau khu nhà mình.

Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốc mê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lại càng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trong túi ra cả xập tiền lớn.

"Quý ngài ăn mày" bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ông cũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao. Điều duy nhất làm cho "quý ngài ăn mày" cảm thấy khó xử chính là chú chó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giống quý, thuần chủng kia!

Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sau đó cho nó vào một chiếc thùng gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thả xuống cái giếng khô. Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.

Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu, hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.

May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của con chó cho ông biết rằng người bạn ngày khốn khó xưa kia vẫn còn sống.

Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, người hành khất ngược lại cảm thấy không hề vui vẻ, chó nhỏ đi rồi, bạn bè quý tộc của ông ta cũng không hề nhiều hơn, vả lại có một hôm, nhằm lúc ông uống rượu say lướt khướt, đã buột miệng để lộ ra cái thân phận thấp hèn ngày xưa. Lũ người kia bỗng chốc chế nhạo và quay mặt lạnh nhạt với ông ta.

Người ăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chỉ có chú chó nhỏ đã từng trải qua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡ vứt nó xuống dưới giếng khô.
Người ăn mày chạy thật mau đến bên giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưng chó con chỉ đi quanh cái thùng gỗ mà không dám nhảy vào trong.

Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây to, một đầu cột vào gốc cây, tự mình trèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãi chút nào. Đáy giếng tối om om, lại bốc lên mùi thum thủm, ông vội cắp con chó rồi trèo lên. Chó con chẳng hề oán trách chủ mình, vui mừng liếm mặt người chủ lâu ngày mới gặp lại.

Bác sỹ giỏi nhất trong thành cũng không thể trị nổi bệnh của chó nhỏ. Người hành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, mỗi ngày đều cho nó đồ ăn ngon nhất, đi đâu cũng dắt theo. Con chó nhỏ vui lắm, lúc lắc cái đuôi nhỏ, nhưng đầu nó chỉ có thể quay nhìn đằng sau, đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn trời cao.

Người ăn mày mang chó nhỏ đi khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, ông cầm tiền bỏ vào tân tay những người hành khất khác. Thấy những người ấy cảm kích cầm tiền của mình, ông cảm thấy thật là mãn nguyện. Rồi ông bắt đầu có dự định mới, ông báo cho những người ăn mày trong cả thành tới nhà ông lĩnh tiền.
Tin tức truyền đi rất nhanh, đội ngũ ăn mày tới lĩnh tiền càng lúc càng đông. Những người được tiền rồi dùng mọi lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để tán tụng ông, khiến ông hưng phấn khôn tả. Đài truyền hình tới, bản tin buổi tối cũng có phóng sự nói về ông.

Ngày thứ hai, mọi người như nước thủy triều xông tới nhà ông, có những người chẳng phải ăn mày cũng gia nhập vào đội quân lĩnh tiền. Người hành khất cứ chìm đắm trong cảm giác vinh dự vui sướng, ngày nào cũng bận rộn chạy qua chạy lại giữa ngân hàng và nhà mình.

Tên đầy tớ trung thành

Cho đến một hôm, ngân hàng báo cho ông biết tiền trong tài khoản đã hết, ông đành phải nói với hàng dài những người xếp hàng rằng : Hết tiền để phát mất rồi!

Đám người xếp hàng lập tức biến thành một đoàn hỗn loạn.

Chúng bắt đầu mắng chửi : " Đồ ti tiện!" "Sao đến lượt tao lại không phát nữa!" " Dạy cho nó một bài học!".
Bọn chúng xông vào nhà ông, ném gạch tới tấp làm vỡ hết cửa sổ. Ông chốt cửa nhà lại, nhưng cũng sắp bị đám người xô đổ đến nơi rồi.

Sợ quá, ông chạy ra vườn sau. Trông thấy sợi dây thừng còn buộc bên miệng giếng, ông vội vã leo xuống. Lúc sắp xuống tới đáy giếng, bất ngờ đầu dây thừng buộc ở miệng giếng bị rơi ra, người hành khất cùng sợi dây vẫn nắm chắc trong tay rơi xuống đáy giếng tối om.

Cảnh sát mất rất nhiều công sức mới giải tán được đám người hung hãn, nhưng ngôi nhà gần như đã biến thành một bãi hoang tàn, những thứ có thể lấy được, người ta đều cướp đi hết.

Thời gian mỗi ngày một qua đi, người ăn mày chỉ đành trú lại ở đáy giếng vừa tối vừa lạnh, ông ta ngóc mặt lên gào với trời, với trăng, chẳng ai nghe thấy. Chó con mỗi ngày chạy đi khắp nơi kiếm thức ăn ném xuống giếng, lúc thì là chiếc bánh bao đã mốc meo, khi thì miếng xương đã biến mùi. Chó con kiếm thức ăn rất khó khăn, vì đầu nó chỉ có thể nhìn ngược đằng sau.

Không làm thế nào được, nó chỉ biết nằm dài ra mà hít hà dưới đất, vớ được miếng thịt hỏng hay gì đó là ngóc dậy chạy về miệng giếng khô ngay. Có một lần, chó con còn vứt xuống cả xác một con mèo chết.

Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, chó con thậm chí còn không để dành thức ăn cho bản thân, người nó gầy chỉ còn da bọc xương, thế rồi nó yếu đến mức sức lực để đi cũng không còn.
Người ăn mày ngày nào cũng gào thét khản cả cổ, chẳng có ai tới cứu ông ta.

Vài ngày liên tiếp chó con không thả đồ ăn xuống nữa, người ăn mày không biết con chó đã xảy chuyện gì. Ông đau đáu nhìn lên mảnh trời hình tròn nhỏ bé trên miệng giếng, biết rằng mình sắp chết.

Một buổi sớm, những tiếng người nói chuyện rầm rì trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết chút sức tàn hô lên một tiếng.

Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng mặt trời chói lọi làm ông không mở nổi mắt. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt :
"Nếu không phải thấy có xác con chó con chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông."
Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chó nhỏ, nước mắt rơi ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.
Một chút thư giãn hóm hỉnh và hài ước trong những câu thơ đối đáp của hai vợ chồng về chuyện cơm- phở, không những đem lại phút thư giãn mà còn chứa đựng ý nghĩa sâu sắc:

---------

Ăn mãi cơm nhà, ngán tận hông
Thèm sao bát phở quán bên sông
Phở ngon, đậm chất vi dinh dưỡng
Xin phép bà, tôi thử được không?

***
- Bà vợ nghe xong, hiểu ý chồng. Hơi tức tối, nhưng vẫn thủ thỉ lại với chồng:
Cơm nhà còn dẻo trong nồi đồng
Phở chỉ thơm tho mùi viễn vông
Bổ dưỡng gì đâu, toàn bột ngọt
Cơm mình chất lượng lắm nghe ông!

***
- Ông chồng tiếp tục nài nỉ vợ, nhưng lần này kiên quyết hơn:
Cơm nhà lạt lẽo, chẳng say nồng
Phở đấy dẻo dai, đúng ý ông
Thôi cứ để tôi qua nếm thử
Một tô chỉ tốn có vài đồng?


Chuyện Cơm - Phở


***
- Bà vợ lần này tức ra mặt, nên gặn giọng kiên quyết lại vơi chồng:
Phở nấu giò heo chưa cạo lông
Ăn vào bệnh chết đó nghe ông?
Ham chi của lạ, mắc vào “Ếch” *
Chỉ có cơm nhà, bảo đảm không?

***
- Ông chồng thấy khuyên vợ không có áp phê, nên lớn tiếng hơn thua:
Nói mãi mà bà chưa chịu thông?
Tôi qua nếm thử chút cay nồng
Rồi mai khi đói dùng cơm lại
Thổi lửa, chung cơm tình vợ chồng.

***
- Bà vợ lần này bốc hỏa thật sự, cơn “Hoạn Thư” đã đỉnh điểm:
Cơm nhà chán cũng ăn nghe ông?
Đừng có mon men, phở với nồng
Cơm lạt thì bà thêm mắm, muối
Phở kia béo ngọt, cũng là không?

***
- Cha hàng xóm bên nhà nghe được cuộc tranh luận nãy giờ, vội hô sang:
Kề cận bên nhà, tôi cứ trông
Mong rằng nếm thử cơm nhà ông?
Ông chê thì để tôi vài bát!
Tôi nếm thử xem có ngọt không?

***
- Bà vợ cha hàng xóm nghe thế, cũng lên tiếng nói với chồng mình:
Cơm khét nhà người, chi việc ông?
Nhà mình có thiếu cháo cơm không?
Chớ mà ăn vụng, coi chừng đấy?
Bà biết thì roi mây tét mông…

Chuyện Cơm - Phở

***
- Ông chồng lúc này cũng bực mình lên tiếng:
Cơm khét, cơm khê cũng kệ ông
Đứa nào bước tới, chết nghe không?
Chưa ăn, ông để dành khi đói
Đừng tưởng ông đây, hết mặn nồng?

***
- Bà vợ được thế, nên hù chồng:
Sáng dạ ra chưa, cái bụng ông?
Cơm mình lắm kẻ vẫn đang trông
Cơm nhà thơm phức ra ngoài ngõ
Để hở trộm vào, rinh mất không?

***
- Ông chồng lúc này xuống nước, âu yếm vợ nói ngọt:
Tôi hết thèm rồi, phở với nồng
Cơm mình đậm chất, để cho ông
Từ đây dùng mãi tới đầu bạc
Tôi thử bà thôi có biết không…

***
Bà vợ giận lẫy:
Cơm nhà bà nấu chẳng để không
Nếu chê, bà để mời Lão Ông
Ông ăn không hết, dành cho Lão
Tuy già nhưng Lão còn cà nông.
Dù bạn là ai và làm gì thì sau giờ hành chính bạn trở về với mái ấm gia đình bạn vẫn chỉ là một thành viên, một người chồng chư bao người khác. Bạn có thể làm sếp chỉ đạo mọi người khi đến công ty nhưng về nhà bạn vẫn phải nhớ bạn là người chồng chứ không phải là sếp! Những hạnh phúc thật giản đơn trong cuộc sống hãy biết trân trọng!

Hạnh phúc giản đơn


"Tôi là giám đốc một công ty, lương tháng ba nghìn đô, cao gấp chục lần vợ tôi nhưng khi về nhà thấy vợ hì hụi trong bếp, tôi vẫn sẵn sàng lao vào nhặt rau, rán cá bình thường. Thậm chí có lúc nhìn mặt thấy vợ tôi mệt tôi luôn giục nghỉ đi, để tôi làm.

Bạn bè, bố mẹ, gia đình, nhân viên của tôi trong cơ quan đều biết việc này nhưng tôi lấy đó làm hãnh diện chứ không bao giờ có suy nghĩ “thằng đàn ông kém cỏi mới rửa bát” như bạn. Thậm chí nhân viên ở cơ quan còn ngưỡng mộ vì sếp là người tình cảm, yêu chiều vợ hết mực.

Chúng ta làm việc 8 giờ, vợ cũng phải làm việc 8 giờ. Cớ gì sau giờ làm mình được phép gác chân xem tivi còn vợ thì đầu tắt mặt tối nấu ăn, rửa bát, chăm con? Làm đàn ông, sức dài vai rộng thì phải ba đầu sáu tay, không quản ngại giúp vợ chứ đi làm về cơm bưng nước rót thì chả xứng làm chồng. Lấy vợ chứ có phải lấy osin đâu? Yêu vợ, thương vợ thì càng phải xắn tay áo vào làm đỡ đần vợ.

Quan điểm của tôi là, dù bạn có là thủ tướng, là giám đốc to đến đâu đi chăng nữa thì về nhà bạn cũng chỉ là một người chồng, một người cha bình thường. Đừng mang địa vị cao thấp trong xã hội, chuyện thu nhập ra so đo như thế. Tổng thống Mỹ Bush còn công khai chuyện ông rửa bát cho vợ trên truyền hình một cách tự hào được cơ mà? Cớ sao bạn lại coi đó là sự nhu nhược?

Các cụ ta vẫn thường bảo “của chồng công vợ” quả đúng không sai, tôi tạo dựng cơ ngơi, mua nhà, mua xe cho vợ con cuộc sống sung túc, nhưng vợ lại là chỗ dựa tinh thần của tôi. Vợ tuy không kiếm tiền bằng tôi nhưng lại phải chăm sóc, nuôi nấng con cái, chăm lo cho gia đình thì vất vả vô cùng. Điều này còn quý giá gấp vạn lần cái lương ba nghìn đô kia!"

P/s: Mấy người mà hiểu được những điều đơn giản như thế này!
Mấy ai ngoài giờ đi làm ra biết rằng vợ mình còn phải đeo tạp dề vào bếp?

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Suốt chín năm cho một mối tình chờ đợi và hi sinh nhưng có lẽ xa mặt cách lòng làm người ta không hiểu hết nhau và rồi chờ đợi mỏi mòn trong im lặng mong được ngày hội ngộ thì ngày đó chúng ta lại vô tình quay lưng đi bỏ lại nhau....Có những điều đâu cần phải nói ra nhưng nó mãi là quá khứ chôn chặt trong tim ai đó....

Chờ đợi trong im lặng
Mối tình suốt ba năm trung học tưởng sẽ kéo dài mãi khi hai đứa cùng đổ vào trường kinh tế. Bỗng một buổi chiều cuối học kỳ năm nhất Phong thông báo vừa nhận được học bổng du học Nhật, Miu suýt làm rơi tách cà phê trong tay.

- Thật bất ngờ...

Phong nắm chặt tay Miu ngày đưa tiễn, cảm nhận sự chia cách, cảm nhận điều gì đó xót xa trong lòng mà cả hai không nói ra. Ngoài kia cái lạnh đã bắt đầu tràn qua khung cửa kính, Miu gục đầu vào vai Phong không dám khóc, anh siết chặt Miu thì thầm "chờ được không, học xong về cưới?", Miu gật đầu cắn chặt môi để mình không bật ra tiếng nấc. Và thế là Phong đi, niềm tin để lại chỉ duy nhất câu nói ấy.

***

Mùa giáng sinh vào năm học thứ ba Miu rời lớp rất muộn, mọi người đã về hết. Hành lang vắng lặng, mọi người đã kéo nhau đi chơi noel. Miu một mình lửng thửng bước xuống từng bậc cầu thang tưởng chừng như dài vô tận. Vừa bước ra ngoài, cái lạnh như cắt đứt da thịt những ngày cuối đông, sân trường không một bóng người như chính niềm cô đơn dai dẳng trong lòng Miu. Kéo lại vạt áo khoát, trùm kín mũ, đút tay vào túi áo và bước đi trong buổi chiều hoang lạnh, giá mà giờ này có Phong, có lẽ cái lạnh của Miu không nhói buốt như vậy. Về phòng sớm làm gì, cả dãy trọ im phăng phắt chìm trong bóng tối còn đáng sợ hơn. Mà đường về nhà xa quá, có lẽ nên đi lang thang đâu đó. Bước ra khỏi cổng trường, Miu dừng lại, nên băng qua đường hay rẽ trái hay rẽ phải? Mình sẽ đi về hướng nào? Trong đầu Miu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rẽ phải là đường về nhà, rẽ trái sẽ đến nhà thờ đông đúc, còn băng qua đường là vô định. Đang lúc Miu vừa nhón một bàn chân xuống lòng đường thì một giọng nói ai đó vang lên, gọi giật lại.

- Miu.

Miu ngoảnh đầu lại, sững sờ, cô không tin vào mắt mình. Phong đứng đó tựa lưng vào gốc điệp vàng già nua mỉm cười. Trông anh thật phong trần và lịch lãm, quần âu, sơ mi trắng, áo măng tô khoác ngoài và một chiếc khăn len ấm áp quàng trên cổ. Anh đứng đó dang rộng hai tay chờ đợi Miu. Trong một phút đứng hình Miu chạy nhanh đến ôm chầm lấy Phong niềm hạnh phúc vỡ òa. Phong lúc nào cũng làm cô bất ngờ vào phút cuối.

- Này, khóc là xấu lắm nhé. – Phong đưa ngón tay lên gạt giọt nước mắt trên gương mặt ửng lên vì lạnh của Miu, anh tháo chiếc khăn len quàng cho cô. – Còn nhớ trước khi anh đi em đã nói gì không?

Miu ngẩng lên, trong phút chốc cô không nhớ mình đã nói gì hai năm trước nữa. Phong thừa biết tính Miu hay quên nên vừa cười vừa bảo cô đoán xem anh định tặng cho cô cái gì trước khi đưa cho Miu viên sỏi màu đen bóng rất đẹp. Lúc đó Miu mới nhớ ra trước khi Phong đi Tokyo thì Miu đã dặn là đừng mua quà gì cả, chỉ cần tặng cho Miu một hòn sỏi trên đường phố. Thật tuyệt vời khi có ai đó luôn nhớ tới những điều nhỏ nhặt mình thích dù có xa cách bao nhiêu lâu và bao nhiêu nghìn kilomet.

Đó là kỳ nghỉ tết của Phong và cũng là lần cuối cùng hai đứa gặp nhau. Ngày Phong quay trở lại Nhật, Miu đã không đi tiễn anh. Phong ngồi mãi ở hàng ghế đợi, điện thoại im lặng. Có lẽ Miu sẽ không đến. Phong ngoái đầu tìm khắp xung quanh lần nữa, bước qua cánh cửa an ninh lòng nặng trĩu "tạm biệt em, Miu".

Chờ đợi trong im lặng

Miu ngồi trước màn hình laptop xem đi xem lại bộ phim Okuribito của Nhật, đây là bộ phim đầu tiên Miu và Phong cùng xem chung trong tuần lễ văn hóa Việt - Nhật hồi năm nhất ở trường đại học. Miu ấn tượng mãi với chi tiết đầy xúc động và nhân văn ở cuối phim khi Deigo kể cho vợ anh nghe về câu chuyện hòn đá "vào thời xa xưa, khi con người chưa sáng tạo ra chữ viết, họ tìm những hòn đá giống tâm trạng của mình và đưa nó cho người khác. Người nhận được hòn đá sẽ đọc cảm xúc của người kia dựa trên trọng lượng và bề mặt hòn đá. Ví như bề mặt nhẵn mịn ý nghĩa là thư thái, yên bình, còn bề mặt đá xù xì là lo lắng cho những người xung quanh". Và ngày nào Miu cũng ngồi nhìn hòn sỏi Phong tặng, nâng niu như một quả trứng.

Giọt nước mắt lăn dài cô gục xuống bàn bật khóc, Miu không bao giờ quên được hình ảnh cô chạy xe băng qua đường cho kịp giờ tiễn Phong lên máy bay thì vừa lúc một chiếc ô tô lao tới. Miu đã hôn mê bao lâu cô không muốn nhớ, đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần cô cũng không muốn nhớ và giờ Miu đang tập vật lý trị liệu cho đôi chân của mình, cô dò dẫm đi từng bước như một đứa trẻ. Miu cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng khóc, mẹ cô đã quay mặt đi bao nhiêu lần để giấu những giọt nước mắt đau đớn. Miu im lặng trước tất cả những dòng email của Phong. Có những chuyện cần nói ra và có những chuyện nên im lặng. Có lẽ Phong không biết sẽ tốt hơn cho anh, con đường anh đi còn rất dài, hoài bão của anh rất lớn, Miu không muốn gửi cho anh một hòn đá to kềnh xù xì.

***

Văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Miu, tan sở đã lâu rồi, cô ngồi nhìn mãi hòn sỏi đặt trên bàn làm việc. Đã bao năm trôi qua, mẹ cô cứ giục mãi chuyện lấy chồng, Miu đã 27 tuổi rồi. Đôi lần cũng định vức viên đá đi rồi gật đầu một trong số những người đang theo đuổi Miu, rồi tình yêu sẽ có sau hôn nhân, rồi an phận. Đã đôi lần Miu muốn buông xuôi khi nhìn ánh mắt khắc khoải già nua của mẹ, đôi lần cũng muốn chạy trốn chính bản thân mình. Nhưng Miu cứ nắm chặt lấy viên đá "có duyên ắt sẽ còn gặp lại".

Miu đi công tác miền trung một tuần, cũng là lần trở lại trường duy nhất, mọi thứ vẫn thế, cây điệp già vẫn sừng sững đứng bên cổng trường, từng con đường, từng nếp nhà vẫn không thay đổi, chỉ người xưa là không còn. Đang miên man trong dòng suy nghĩ Miu đụng ngay một người đang vội từ trên lầu chạy xuống, tập hồ sơ trên tay Miu rơi tung tóe, trong khi người kia đang hốt hoảng nhặt từng tờ giấy cho cô thì Miu đang đứng bất động như trời trồng và rồi anh cũng chợt nhận ra khi trao lại tập tài liệu cho Miu. Ánh mắt chạm nhau, đã 6 năm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau cũng tại thành phố này. Phong đây sao, anh về khi nào, tại sao anh không đi tìm cô? Bao nhiêu năm nay Miu không dám đổi số điện thoại cũng vì sợ anh về tìm không gặp được cô và cũng vì một lời ước hẹn 9 năm trước, tự nhiên Miu thấy giận mình ghê gớm, hóa ra chỉ mình cô giữ lấy những điều ấy cho riêng mình. Phong cũng thảng thốt giống y như cô vậy.

- Miu...là em sao? Đã lâu quá rồi...

- Ừ, quá lâu...

- Em có thời gian chứ, mình đi đâu nói chuyện được không?

Miu đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi nhưng không phải hôm nay, không phải trong hoàn cảnh này, cô thấy ức nghẹn.

- Không, em bận rồi.

Miu lao xuống, vẫy taxi và đi thẳng.

Miu bước vào quán cà phê sau khi đã hoàn thành xong bản hợp đồng với khách hàng. Cô vẫn thói quen ngồi bên cửa sổ, gọi ly cà phê và ngồi chống cằm nhìn ánh chiều buông ngoài khung cửa, gương mặt lặng như nước hồ thu. Nhưng mặt nước hồ thu thoáng lay động khi thấy Phong vừa bước vào, thì ra anh và cô ở cùng khách sạn, thành phố này quả là quá nhỏ. Làm ra vẽ ung dung, Miu khua khoắn chiếc muỗng nhỏ trong tách cà phê.

Phong vừa nhìn thấy Miu, bao nhiêu ký ức bổng ùa về, rất nhiều câu hỏi sắp sẵn trong đầu anh, tại sao ngày đó Miu không đến, tại sao Miu im lặng suốt từng ấy thời gian? Thời gian đó Phong đau khổ biết bao nhiêu khi nghĩ rằng sự chờ đợi là một điều ràng buộc đối với Miu, và rằng có thể Miu đã có một người khác. Phong tự cô lập bản thân mình và lao đầu vào học, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho Miu nhưng giờ đây, nhìn gương mặt ấy, trong đôi mắt ẩn chứa cả một niềm sâu thẳm mà Phong không thể nào chạm tới Phong thấy hình như mình có lỗi. Phong bước đến, ngồi vào chiếc ghế đối diện.

- Em giờ làm ở đâu, chồng con gì chưa? Em trốn kỹ quá đó.

Miu ngoảnh mặt ra cửa sổ, ngụm cà phê bổng dưng nhạt thếch, không khí thật ngượng ngịu. Cuối cùng thì Miu cũng biết vì sao lời hẹn ước đó kéo dài tận 9 năm. Sau khi lấy xong bằng đại học ở Nhật, anh tiếp tục nhận học bổng thạc sĩ ở Pháp. Anh về nước gần nửa năm nay nhưng chẳng có một chút tin tức gì về Miu, trong thâm tâm anh, Miu giờ này đã lấy chồng sinh con. Miu im lặng, bấu chặt hai bàn tay vào chiếc cốc cà phê. Vết thương ở chân bỗng nhói lên, có lẽ sắp trở trời. Cô gọi một ly whisky, ngửa cổ dốc sạch một hơi trước ánh mắt kinh ngạc của Phong.

- Mình ra biển dạo đi – Miu đề nghị.

- Em không sao chứ?

Miu khoát tay đứng dạy rời khỏi bàn. Phong chạy theo, cả hai đi dọc bờ biển. Gió thốc vào lạnh cả sống lưng, Miu rùng mình, cô đưa hai tay lên xoa mặt, có lẽ rượu đã ngấm vào làm mặt cô nóng bừng. Miu tháo giày bước đi loạng choạng trên cát.

- Anh biết không, khi xem bộ phim Okuribito ấy, hình ảnh hòn đá làm em ám ảnh đến nỗi em luôn tìm cách mang những viên đá, sỏi lớn nhỏ từ những nơi từng đến và tặng nó cho vài người.

- Em vẫn còn nhớ bộ phim đó sao?

Miu không trả lời. Cô bước xuống sát mép nước, một cơn sóng ập vào, Miu để con sóng tràn qua bàn chân trần, thật dễ chịu.

- Em đã từng muốn tặng anh một viên đá.

- Trông hình dáng nó thế nào?

- Bí mật.

Miu mỉm cười, chạy lăn tăn đếm dấu chân mình trên cát, ai đó đã từng bảo mối tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ mà sâu. Thấm mệt, Miu quay lại ngồi phịch xuống cạnh Phong, cô lén nhìn anh, có lẽ Phong đã không còn như xưa nữa.

Phong vòng hai tay qua đầu ngã người ra sau nằm xuống cát.

- Em vẫn chưa nói lý do tại sao hôm đó em không đến? Thật ra lúc đó anh có một món quà định tặng em trước khi anh lên máy bay.

- Anh vẫn còn giữ chứ?

- Không, anh vứt rồi.

- Cũng tốt.

Miu cũng ngã người nằm xuống cát. Trăng mười chín lên muộn.

***

Đã một tuần nữa trôi qua sau chuyến công tác, Miu cứ thấp thỏm cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, muốn gọi cho Phong nhưng sao mãi cô vẫn không thể buông lời. Bổng có điện thoại của Phong, Miu cuốn quýt mừng rỡ, cô đã đợi điện thoại anh lâu lắm rồi, nhưng vừa nghe câu đầu tiên Miu nụ cười trên môi cô bỗng tắt lịm.

- Miu à, anh xin lỗi, có điều này anh phải nói với em. Em là tình đầu, mãi mãi là tình đầu. Chưa có một cô gái nào khác thay em trong lòng anh. Nhưng chúng ta đã đi quá xa, và... – Phong ngập ngừng – Cô ấy là tình cuối. Cô ấy có nhiều nét giống em, tụi anh quen nhau một năm trước ở Pháp. Tuần sau là lễ cưới, em sẽ về tham dự chứ?

Miu nghe rõ cả tiếng thổn thức của Phong bên kia đầu dây. Cô cúp máy. Mọi thứ tối sầm ngay trước mắt, câu nói ấy như một cái cớ để cô vịn vào mà sống suốt 9 năm qua sao? Cô chưa từng cho mình một cơ hội "chờ được không, học xong về cưới?".

***

Miu bước xuống máy bay, gọi taxi chạy thẳng tới khách sạn, không gian tiệc cưới thật lộng lẫy, sang trọng. Trong bộ váy dạ hội màu vàng quý phái, tóc uốn, màu hạt dẻ búi trễ hững hờ sau gáy, Miu bước đến trước mặt Phong mỉm cười, anh thoáng bối rối. Cô nắm lấy bàn tay Phong đặt vào đó viên sỏi màu đen bóng nhẵn mịn ngày xưa và quay bước đi.

Có những điều không cần phải nói ra...
Nó đã cố gắng hi sinh giấc mơ đại học của mình, cố giấu nước mắt mất đi mơ ước bao lâu nay để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, sự hi sinh âm thầm của nó chẳng ai biết đến khi bố nó phát hiện tờ giấy báo điểm đậu đại học của nó! Bố đã khóc khi không kiềm chế được cảm xúc - giọt nước mắt thương nó biết bao!

Giọt nước mắt của bố


Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng.

***

Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.
Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…

Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.

Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.
Em giờ ra sao?
Em sống thế nào, có hạnh phúc không em?
Nỗi nhớ bùng lên, dắt tay anh về đoạn đường xưa cũ.
Nỗi đau ngọt ngào tưởng như yên ngủ,
Bất giác lại ùa về...

Ký ức lay vai, nhắc lại một câu thề:
"Chúng mình mãi ngọt ngào, chẳng khi nào chia cách!"
Đôi bàn tay ngờ nghệch,
Chỉ biết huơ lên, níu bắt những kỷ niệm vụn rời...

Em giờ ra sao?


Em sống thế nào, hạnh phúc không em ơi?
Đi cùng người, có phút giây nào thấy lòng chông chênh lạ...
Nhớ lại một thời dại yêu, từng đã
Trao hết trái tim mình...

Có lẽ chỉ riêng anh còn đợi một bóng hình
Chẳng bao giờ quên nổi...
Có lẽ chỉ riêng anh vẫn một mình đi tìm câu hỏi:
Em sống thế nào, có hạnh phúc không em?

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Tình yêu đôi lúc hạnh phúc làm người ta tưởng như không có gì thay đổi nhưng khi chông gai mới hiểu đâu là tình yêu đích thực và cái giá của hạnh phúc là gì! Tìm nơi đâu hạnh phúc là thật và cảm giác của ta không bị tan vỡ theo tháng ngày!

Hạnh phúc tìm đâu


Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.
Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

***

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: "Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?". Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ "mãi mãi", nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

"Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?"...
Nếu lẻ loi ấy là một phần trong cuộc đời
vậy thì cho hỏi đến bao giờ người sẽ vui?

Đến bao giờ người sẽ không còn chua chát trong nụ cười
đến bao giờ trên hai vai chỉ còn là cơn gió
đến bao giờ trong đức tin sẽ thôi làm đứa trẻ
đến bao giờ mới thấy bình yên dù đang trong phút giây quỵ ngã
không còn ai đứng chung quanh…

Làm một con người nghiệt ngã nhất là phải cầu xin
cho bản thân đừng bao giờ tuyệt vọng
lấy nỗi đau ra rồi tạc thành hình hài của thù hận
cũng không giúp mình vui hơn với những vết thương chưa lành lặn
đã trót sinh ra bởi cuộc đời…

Lẻ loi cuộc đời


Nếu lẻ loi ấy là một phần để được làm người
sao không ai nói trước cho mình được biết
để khỏi phải lo toan sao có người chỉ toàn là hạnh phúc
có người chỉ nhìn thấy những gì đẹp đẽ nhất
mà không cần hoang mang…

Mà không cần ngồi xuống để ôm chặt lấy đôi chân
mà không cần giật mình mỗi khi trời làm bão
mà không cần lắng nghe mọi người nói gì về cơm áo
mà không cần lặng im lúc trái tim đang huyên náo
vì một yêu thương…

Nếu lẻ loi ấy chỉ là một phần của con người bình thường
thì phần nào sẽ sum vầy trong ấm cúng
mỗi ngày đi qua như một chặng đường quá sức
hằn từng dấu tay lên lồng ngực
vì tự ôm lấy mình quá lâu…

Vì tự chống tay lên mặt đất để không phải gục đầu
vì tự nhìn trời sao đoán ngày mai sẽ khác
vì tự liếm vành môi rồi thứ tha cho mất mát
vì tự đất trời biết cách làm khô đi nước mắt
sau khi khóc cạn cùng…

Nếu lẻ loi ấy là một phần trong cuộc đời
vậy thì cho hỏi đến bao giờ người với người đi chung?

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Cuộc đời con người như trò chơi trốn tìm, ta càng kiếm tìm điều gì thì nó càng ẩn đi nhưng hãy vững lòng. Hãy sống bằng cả niềm tin và ý chí để thay đổi cuộc sống của bạn tươi đẹp lên từng ngày. Cuộc đời này sống được bao lâu mà ta không biết giữ và trân trọng. Hãy làm cho từng ngày trôi qua đi mà bạn không cảm thấy hối tiếc -  một ngày ý nghĩa với bạn!

Trò chơi cuộc đời


Ngày còn bé, tình yêu thường đến bên ta rất dễ dàng. Ta có thể thấy ái mộ trước một cậu bé biết chơi bóng rổ, ta có thể hằng đêm mơ tưởng mái tóc thơm mùi hoa nhài của cô bé nhà hàng xóm.

Ta thích, ta yêu, rồi ta tự huyễn, tự thất vọng trong cái mớ tình cảm hỗn độn trong mình. Ta thấy mọi thứ thật đơn giản, vì ta không hề muốn cảnh giác với tình yêu và trái tim ta cũng vì thế mà luôn tồn tại nhiều chỗ trống để lấp đầy…

Thế nhưng, khi lớn lên, theo thời gian, cuộc sống khẽ khàng trở mình khiến ta bắt đầu e ngại.Ta ngại yêu, ngại mơ, ngại sống, chỉ thích tính toán, chỉ thích quẩn quanh, chỉ thích mọi thứ trở nên dễ dàng y như những ngày còn thơ ấu, dù biết rằng điều đó là không thể. Ta khóc nhiều hơn, cười nhiều hơn. Rồi khi tình yêu đến bên ta, thì con tim ta đã bị lấp đầy bởi nỗi đau mất rồi…

Bạn ạ!

Tôi thích cái sự ngờ nghệch, ngốc ngếch, ngông nghênh của tuổi trẻ. Vì ta chỉ được sống có một lần, không có nhiều “mạng” thay thế như trò chơi Mario mà hồi còn bé xíu hay nghịch, nên còn ngại ngần gì. Cho và nhận, được và mất, yêu và đau, tất cả chỉ như những “gia vị” của trò chơi mang tên “Cuộc Đời” mà thôi.

Chưa hiểu nỗi buồn, làm sao vui…

Chưa trải qua bơ vơ lạc lõng, làm sao thấu nỗi cô đơn và sự sum vầy ngọt bùi…

Cuộc sống sẽ trở nên thật nhạt nhẽo nếu không có tình yêu. Dù cho ta chưa may mắn được thần tình yêu để mắt đến, thì sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Có những tình yêu bền vững kéo dài, nhưng cũng có những tình yêu chỉ khẽ thoáng quá, như một sự chân thành ngắn hạn, dễ đến rồi lại dễ đi.

“Trong đời, chỉ có một điều tệ hại hơn thất bại, đó là không dám thực hiện”, Franklin Roosevelt, vị tổng thống thứ 32 của Mỹ đã từng nói như thế. Thành công trong công việc và tình yêu, vốn là điều mà bất kì ai cũng đều theo đuổi. Vì vậy, hãy xem tình yêu như một đích đến thành công mà bạn cần phải đạt được trong đời. Không ai có thể sống mà không có tình yêu, và cho dù có sống được, thì tất cả cũng chỉ giống như hạt giống bị gieo nơi đất trồng xói mòn. Hãy nói yêu, đừng ngập ngừng, đừng sợ hãi, đừng sợ trái tim mình bị tổn thương bởi những suy nghĩ ngăn chặn, vì có những điều, một khi giấu kín thì sẽ không còn lối nào thoát ra…

Tình thân giữa gia đình, tình “bằng hữu” giữa bạn bè, tình cảm đầy thi vị giữa nam và nữ… Suy cho cùng, cũng là mang tên tình yêu. Vì ta chỉ được sống một lần, nên hãy yêu một đời, bạn tôi nhé!
Tình yêu tôi và anh đang ngọt ngào bên nhau. Rồi khoảng cách từ ngày anh xa tôi tôi bắt đầu với cảm giác trống vắng và nghi ngờ và có lẽ vì thế tôi đã mất anh 2 năm qua. Nhưng điều tôi vẫn hạnh phúc là anh vẫn yêu tôi, thời gian xa nhau chỉ để biết chúng tôi yêu nhau thật nhiều và để tôi suy nghĩ lại tất cả! Hạnh phúc trào dâng khi đọc cuốn nhận ký anh tặng tôi! Khoảng cách tình yêu để biết ta cần nhau!

Khoảng cách tình yêu


Hơn 2 năm không liên lạc, hôm nay biết tin anh trở về nước, tôi không biết lòng mình nên vui hay buồn nữa. Cảm giác của tôi lúc này bồi hồi khó tả vô cùng. Cầm điện thoại đi lại trong phòng không biết có nên gọi cho anh không? Cũng chẳng biết anh đã thay số điện thoại chưa nữa, đã bao lâu thế rồi cơ mà. Tôi cũng mơ hồ không rõ liệu khi tôi gọi tới ở đầu dây bên kia có câu hỏi đầy lạ lẫm "Ai đấy?" không đây? Đầu óc tôi đầy rẫy những hoang mang, bởi tôi sợ nhiều thứ…

Gặp anh rồi liệu tôi có dám đứng trước mặt anh không? Sau những gì tôi đã làm, những gì anh đã chịu tổn thương vì tôi? Tôi quả thực không xứng… tôi lấy tư cách gì mà đòi gặp lại anh? Và anh có lý do gì phải vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi cơ chứ? Giữa hai chúng tôi còn mối quan hệ gì nữa đâu? 1 lâu đài cát vun đắp bao lâu cuối cùng cũng chỉ mất chưa đầy 1 phút để những con sóng tạt đổ, và tình yêu… thì cũng giống như vậy…

Tôi mở chiếc đồng hồ mà tháng trước mình đã mua để tặng anh trong ngày hôm nay. Nhưng rồi tôi vẫn lại không đi, lý do thì nhiều vô kể. Thôi, coi như số mày không tốt, đành để mày ngủ một giấc dài trong chiếc hộp âm u này vậy. Rồi tôi cất nó vào trong ngăn kéo, trong lòng tự hỏi không biết đến khi nào nó mới lại được lôi ra…

Trước kia khi tình yêu của chúng tôi vẫn diễn ra một cách êm đềm và đẹp đẽ. Nhưng 1 người ở Việt Nam, 1 người lại ở tận Lon don. Tôi dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé có trái tim yếu đuối, sợ bị cô đơn, sợ sự xa cách. Một tình yêu không được vun đắp tình cảm thường xuyên liệu có được bền vững. Tôi bắt đầu nghi hoặc tình yêu của mình. Rằng liệu tôi có đợi anh được sau 3 năm không gặp? Rồi ở bên đó tận 3 năm, liệu hình bóng tôi có đủ sức níu kéo chút tình yêu ít ỏi trong trái tim của một người đàn ông??

Không…Tôi không dám chắc… Tình yêu giữa chúng tôi liệu có đủ mãnh liệt để kéo dài 36 tháng? Nếu sau khoảng thời gian đó, chúng tôi chia tay… thì tôi sẽ như thế nào? Khi đó tôi 24 tuổi, liệu còn biết đến tình yêu là gì nữa không? E rằng lúc đó trái tim của tôi đã trở nên chai sạn rồi.

-Hôm nay em thi tốt chứ? Có làm bài được không?

-Cũng tạm- Tôi uể oải trả lời anh qua headphone

-Sao thế? Em làm không tốt à- Giọng anh trở nên lo lắng

-Chắc qua thôi anh ạ! Em nhớ anh quá! Còn bao lâu nữa hả anh?

-35 tháng nữa em yêu ạ! Anh cũng nhớ em lắm!

-Anh nói dối, ở bên ấy mấy cô Tây chẳng như vedette ý chẳng nhẽ anh tệ đến mức không lọt được vào mắt xanh cô nào

-haha, em đùa không thế? Có mà tại anh không màng gì tới mấy cô đó ấy. Có em là đủ, anh không đòi hỏi gì hơn nữa

-Anh chỉ giỏi nịnh, mà anh nói thử xem, anh yêu em chứ?

-Hỏi vớ vẩn

-Thì anh cứ trả lời đi

-Tất nhiên là có, thế mà cũng phải hỏi. Em thật là…

-Vậy anh hứa sẽ đợi em chứ? À không, ý em là anh sẽ chỉ yêu mình em bây giờ và mãi mãi chứ? Chúng mình sẽ kết hôn phải không?

-Đúng thế, em có cần anh nghĩ luôn tên con chúng mình không?

Thế rồi chúng tôi lại bàn bạc chuyện về tương lai. Bàn xem sẽ chụp ảnh cưới ở những đâu, tổ chức hôn lễ chỗ nào, đặt bao nhiêu bàn… Rồi sau khi lấy nhau chúng tôi sẽ phân chia công việc ra sao… nghĩ tới chuyện đó thôi là 2 đứa chúng tôi đã thấy phấn chấn lắm rồi. Những câu chuyện đó giúp chúng tôi thêm tin tưởng vào tình yêu và tương lai của cả 2 hơn. Tôi sẽ cố gắng duy trì tình yêu tốt đẹp ấy.Anh đẹp trai, điều kiện tốt, học vấn lại cao, tôi chẳng còn mơ ước gì cao sang hơn nữa. Anh yêu tôi và tôi yêu anh, trong bối cảnh và thời gian này thì như vậy là đủ. Hãy cứ yêu nhau như mai là ngày tận thế đi!!!

Nhưng tình yêu đâu cứ chỉ nói yêu nhau suông thôi là đủ? Tôi nhớ cái cảm giác hạnh phúc thời mới yêu, những cái nhìn âu yếm và những cái ôm thật chặt anh dành cho tôi. Khoảng thời gian ấy thật đẹp biết mấy, lãng mạn biết mấy. Tôi cất nó vào trong cuốn nhật ký để có thể tưởng nhớ lại mỗi lần nghĩ về anh. Khi đó tôi như một nàng công chúa đang đắm mình vào trong một rừng hồng thơ mộng.

Tạm gác lại chuyện của quá khứ, tôi gấp cuốn nhất ký của mình lại. Tôi nhớ anh biết mấy mà lại chẳng thể làm được gì. Dạo thời gian này anh bận ôn thi, có lẽ phải thức đêm làm bài tập rồi sáng ra lại vùi mình vào trong đống sách vở trên thư viện trường. Có lẽ tôi lúc này trong trái tim anh bé nhỏ như một hạt cát, còn trái tim tôi đang thực sự trống rỗng biết chừng nào…

Tôi là một đứa con gái vô tư và chẳng thể nào nhốt mình trong sự gò bò của cũi lồng tình yêu. Đến con chim bị nhốt lâu trong lồng còn muốn được giải thoát, được bay lên bầu trời cao rộng kia vậy thì lý do gì mà tôi lại không thể tự do khi không có anh bên cạnh? Tôi muốn được gặp gỡ người khác để lấp đầy đi nỗi cô đơn liệu có gì là sai trái? Suy cho cùng họ cũng vẫn chỉ là người thay thế, còn anh mới thực sự là người tôi yêu. Tôi ở bên họ nhưng trái tim tôi có anh, trái tim tôi yêu anh… có lẽ là được, có lẽ là không sao. Biết đâu ở nơi trời Tây xa xôi kia anh cũng đang làm như thế??

Tôi cuốn mình và trong những mối tình vụn vặt không tên. Tôi không cần biết họ có yêu tôi không, chỉ cần biết họ làm tôi vui và làm lấp đi khoảng trống trong tim mình.

Bẵng đi một thời gian dài tôi với anh không online chat chit với nhau nữa. Có lẽ giờ đây anh đang tất bật với những đống kiến thức đồ sộ của mình, còn tôi thì bận rộn với những cuộc vui không bến đỗ. Tôi gần như quên đi sự xuất hiện của anh trong cuộc đời mình. Tôi hết nhớ rồi lại trách anh tại sao lại rời bỏ tôi mà đi tới một nơi xa xôi như vậy. Sắp sinh nhật tôi rồi, liệu anh có còn nhớ không? Nhẫn đôi anh mua sinh nhật em năm trước, liệu vẫn còn trên tay anh?

Tôi tháo chiếc nhẫn anh trao thả vào ly rượu, nó sủi bọt…

Liệu tình yêu của tôi có khi nào tan luôn vào trong ly rượu đó không?

Vẫn biết rằng tình yêu thì không màng khoảng cách

Nhưng khoảng cách nào có thể giữ vững được tình yêu?

---

Sinh nhật tôi, vẫn như thường lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc rượu say khướt, vẫn nhảy nhót loạn xị cùng tiếng nhạc xập xình. Từ lúc nào mà tôi trở nên sa đọa đến thế này vậy? Lý do gì khiến tôi trở thành một con người khác như bây giờ?? Phải rồi, là anh… Chính anh. Tôi loạng choạng chỉ tay vào anh ta nói

-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế này à? Vì ai mà em lại biến ra thế này?

Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ anh. Ngày này năm trước anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi nến, cùng cắt bánh… trên những trang nhật ký chứa đầy những cung bậc cảm xúc ngọt ngào, vậy sao 365 ngày sau nó lại tồi tệ đến thế? Xa anh, tôi quên mất lý tưởng sống của mình. Xa anh, tôi dường như đánh mất hết đi mọi thứ…phải, tất cả mọi thứ.

-Em sao thế? Em say rồi, để anh đưa em về…

Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta, bước những bước đi vụng về, chệnh choạng, con tim lạnh ngắt vì băng giá. Rốt cuộc, tôi vẫn không quên được anh. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể ngừng yêu anh. Và rốt cuộc với tôi, anh vẫn là tất cả. Người đang dìu tôi đi đâu có chút ý nghĩa và vị trí gì trong trái tim tôi chứ? Chỉ là một kẻ thay thế không hơn. Tôi đúng là 1 con đàn bà lả lơi và mất dạy… Tôi cứ tự sỉ vả bản thân mình suốt quãng đường về nhà. Nếu ở bên kia anh biết tôi thế này có lẽ anh thất vọng lắm, liệu điều đó có khiến anh ngừng yêu tôi không?

Về tới cửa nhà, trước mặt tôi là gương mặt lạnh ngắt của anh cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng trước đó mình đã từng mê man trong cơn say. Tôi lúng túng không biết phải giải thích với anh ra sao với cảnh tượng bây giờ. Anh lạnh lùng quay lưng còn tôi quay ra cố gắng cầu xin anh dừng lại

-Anh nghe em giải thích đã…

Anh im lặng 1 hồi nhưng rồi lại bước đi- đó là 1 điều đáng sợ vô cùng. Tôi như một cơn gió mỏng manh đang cố gắng níu giữ một dám mây đang chứa đầy tức giận. Nhưng một chút hy vọng cũng không hề có. Anh vĩnh viễn biến mất trong màn đêm hôm đó - vào ngày sinh nhật tôi. Anh đi như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.

Người ta nói hạnh phúc nhất là trong ngày sinh nhật của mình có người yêu mình bên cạnh,còn tôi lại là 1 kẻ đau khổ nhất trên đời.

Tôi liệu còn mặt mũi nào để nói chuyện với anh không? Anh đã ngồi máy bay nửa ngày chỉ muốn dành cho tôi 1 món quà sinh nhật bất ngờ. Còn tôi, buông lơi bên 1 người đàn ông khác trước mặt anh. Tôi như một con mèo ăn vụng bị chủ nhân bắt gặp để rồi không bao giờ dám ngước mặt lên đối diện với chủ nhân

Tôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón chờ những cái sinh nhật của tuổi 23,24. Nhưng tôi lại không dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh nhật của mình sẽ lại nhớ tới lỗi lầm của cái tuổi 22. Tôi sợ khi phải nhớ lại những giọt nước mắt đau tận cùng từ trái tim mình trong màn đêm cô độc hôm ấy, sợ ánh mắt giận dữ và thất vọng của anh, sợ cả những bước chân dứt khoát của anh bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa. Và tôi sợ ngay cả chính bản thân mình nữa. Tôi ghê rợn, tự thấy cắn rứt với những bước đi lầm lỡ của mình.

2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó tôi chỉ ở nhà, xem ti vi xong rồi tắt đèn đi ngủ,không dám đi đâu. Có khi nào đau khổ quá tôi lại ngã vào vòng tay của 1 gã trai lạ nào đó và tưởng tượng đó là anh không? Tôi sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế tôi chỉ ngoan ngoãn cất mình trong 4 bức tường. Trên đầu giường tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký, thay vì những cảm xúc nồng nàn về tình yêu tôi viết trước kia, giờ nó chỉ còn là những con số đếm ngày anh và tôi chính thức không còn là gì của nhau nữa.

789 ngày- đủ dài để tôi có thể quên đi 1 cuộc tình cũ, nhưng tôi lại không thể quên, chính xác hơn là tôi không dám quên. Bởi trước kia tôi không dám nghĩ rằng mình lại có thể yêu anh nhiều đến thế.

Hôm nay anh trở về nước, tôi lại nhốt mình ở nhà, không dám đi đâu. Có lẽ anh còn nhiều người đáng để gặp hơn tôi. Mà cũng có khi anh đã quên tôi rồi.

Đã lâu rồi tôi không về nhà thăm ông bà và bố mẹ rồi. Cả nhà tôi đều sống ở khu phố cổ tấp nập người qua lại, có muốn được về nhà cũng thật khó khăn, hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật.

-Uiii!!!!!!!!!!!!

Tôi giật mình bóp phanh,chiếc xe hư đốn của tôi vừa va phải làm người ta bị ngã. Tôi vội vã xuống xe đỡ anh ta đứng dậy nhưng không ngờ, người tôi va phải lại là anh…Quả nhiên, trái đất hình tròn.

-Sao anh lại ở đây?- Không khỏi bất ngờ tôi thốt lên hỏi

-À… lâu lắm rồi mới về nên anh đi lòng vòng phố cổ tham quan thôi. Hình như cũng không có gì thay đổi mấy em nhỉ?

-Vâng,phố cổ mà!- Mắt tôi đỏ lên khi nhìn anh và nghe anh nói, anh có biết rằng tôi nhớ anh lắm không?

-Em sao thế?

-Không,em không sau đâu mà- Tôi lấy tay dụi mắt

-Lâu không đi nên anh cũng quên mất đường rồi, từ nãy tới giờ đều đi lòng vòng quanh khu này. Có lẽ lát nữa phải đi mua bản đồ cũng nên

-Em có thể đưa anh đi được mà!

-Thật không?

-Vâng!Em với anh! Sẽ cùng đi tham quan 36 phố phường

Tôi ngồi lên xe quay sang anh nháy mắt

-Anh mau lên đi, em sẽ giúp anh nhớ lại đường nước mình

Anh có vẻ ngượng ngùng nhưng rồi cũng ngồi lên xe. Tôi mỉm cười. Trước kia, chỉ anh lái xe đưa tôi đi lòng vòng Hà Nội, còn tôi ngồi sát phía sau, tay nhét vào túi áo anh bi ba bi bô. Còn giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía sau, cách tôi một khoảng trống. Chúng tôi im lặng như khoảng trống trên yên xe. Đôi lúc anh hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không dám hỏi, tôi nghĩ mình không đủ tư cách

-Em à-Giọng anh bỗng trầm lại

-Dạ- Tôi ngoan ngoãn trả lời

-Em còn viết nhật ký không?

-Thời đại này người ta dùg FB, còn em, vẫn lọ mọ làm bạn với bút giấy thôi. Cổ hủ lắm phải không?

-Thế à. May quá, anh có mua một quyển Nhật Ký tặng em, dễ thương lắm, chỉ sợ em không viết nữa thì món quà của anh xem như là vô duyên quá rồi!

Tôi phanh xe đột ngột quay lại hỏi anh:

-Anh mua quà cho em sao?

Anh gật đầu, nhéo má tôi cười

-Sao phải bất ngờ thế?

Cảm giác này sao mà thân quen, gần gũi thế… Tôi nhận món quà từ tay anh, nước mắt như chực rơi, miệng mấp máy nói lời cảm ơn liền bị anh mắng:

-Mứi thế này mà đã xúc động phát khóc rồi, em đúng là trẻ con.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi vội vã mở cuốn Nhật ký mà anh tặng. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy những hàng chữ nắn nót mà anh viết ở ngay trang đầu tiên:

Em yêu,

Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã vô tâm với em như thế. Vô tâm với tình yêu mà em đã dành cho anh. Lẽ ra anh không nên ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà quên mất rằng lẽ ra anh cũng cần phải quan tâm tới em, tới tình yêu và tương lai của chúng mình nữa. Anh chỉ biết yêu em một cách vô tâm mà không thể làm được gì như những người đàn ông khác làm cho người mình yêu. Có lẽ em giận anh lắm, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn rất nhiều. Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình. Ngay cả người mình yêu cũng không biết cách gìn giữ thì có thể làm được gì? Anh chẳng bao giờ thích những câu chuyện ướt át mà em viết cả. Nhưng sao ấy nhỉ, hôm nay anh lại bắt chước em, viết ra những suy nghĩ lộn xộn, lủn củn trong đầu mình. Có lẽ là bị lây 1 chút từ em rồi đấy! Hy vọng rằng đọc xong em sẽ không cười anh sến súa mà hãy nhận lời xin lỗi chân thành này của anh nhé! Số điện thoại của anh chưa đổi, đọc xong nhắn tin lại cho anh nhé! Anh đợi tin nhắn của em đấy! Yêu em

Những giọt lệ rơi vô tình làm ướt đẫm trang giấy.Tôi lấy tay quệt đi 2 hàng nước mắt sợ nếu biết anh sẽ lại trách trái tim tôi ủy mị, yếu mềm. Tôi cầm điện thoại, bấm số của anh nhắn "Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm!"

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Con tim khờ dại- chót yêu- chót tin rồi mang đau khổ trong tim:

Có một người đã từng nói yêu tôi
Nói sẽ chờ, sẽ đợi tôi về lại,
Tôi tin người, không biết mình khờ dại
Trên đời này có gì mãi dài lâu!

Thời gian trôi không thương hại ai đâu
Nó sẽ phủ trắng mái đầu đang trẻ,
Người chờ tôi vài đêm ngày có thể
Tháng năm dài đâu có dễ vượt qua.

Con tim khờ dại


Cứ ví đời này như một bông hoa
Mới nở đó thôi chút là tàn lụi,
Đợi chờ ích gì khi đời ngắn ngủi
Sao trách được người đã vội quên mau.

Đo biển cả thường lấy độ nông sâu
Đo lòng người lấy bền lâu câu nói,
Chỉ tiếc rằng đời mỏng manh sương khói
Dù có người đã từng nói yêu tôi…