Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Em chọn váy bồng, tô thắm lớp son môi,
Tạm biệt những đơn côi đón nụ cười rạng rỡ.
Có một chút bỡ ngỡ
khi thả bước chân hồng trên con phố thân quen.
Em lật bàn tay buông kí ức cũ mèn
kỷ niệm đã hoen màu thì cần gì phải giữ,
Dù đã yêu, đã đau... Cũng chỉ là quá khứ,
Thì tội tình gì em níu đến tương lai.
Giấc mộng thật dài cũng sẽ tàn khi thấy ánh ban mai.
Tình yêu đã chia hai thì cũng có ngày nhạt phai và trở thành cũ kĩ.
Dẫu từng bên nhau, từng hờn ghen, ích kỉ
Thì khi qua rồi... Cũng có còn gì là quan trọng nữa đâu.
Nắng đã về rồi sau những ngày mưa ngâu.
Nỗi nhớ nhạt màu cũng chẳng thể mang sầu đặt thêm vào mắt biếc.
Em lại mỉm cười bước về phía tương lai không chênh vênh, hối tiếc.
Và thôi không dại khờ mong nối tiếp giấc mơ xưa.
Anh chỉ còn là ảo ảnh giữa màn mưa
Em thì trở về tắm mình trong lung linh ánh nắng.
Hạnh phúc tắc đường đã không kịp gặp em trong một thời dĩ vãng,
Thì bây giờ em sẽ tự đi tìm nơi hạnh phúc dừng chân.
Hạnh phúc sẽ về thôi... Hạnh phúc ở thật gần...
Hạnh phúc thật gần


Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Có những tình yêu không cần bộc lộ như người ta thường nghĩ để thấy đó mới lạ hạnh phúc. Nhưng sự hi sinh thầm lặng, sự quan tâm nhẹ nhàng mà không cần nói thành lời cũng đủ làm hạnh phúc gia đình bền lâu. Tình yêu quan trọng ở những gì người ta làm chứ không phải những câu nói quan tâm quoa loa!... Đó là một sự hi sinh nhẹ nhàng cho tình yêu...

Sự hi sinh nhẹ nhàng


Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.
Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.

Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.

Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi “Tại sao”?. “Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này!” - chị trả lời. Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?

Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”. Ai đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh. Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”. Anh đáp “ Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.

Sự hi sinh nhẹ nhàng

Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.
“Em yêu,
Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”.
Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.
“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.
Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…/.”
Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp: “…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích…”.

Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.

Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó.

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Hạnh phúc đến nhưng khi người ta không biết trân trọng thì vô tình tình yêu đó chỉ thoáng qua rồi đi mãi ở hai phương trời xa. Chỉ vì chút giận hờn mà tình yêu anh và cô mãi mãi rời xa nhau, hạnh phúc đôi khi thật mong manh và dễ vụt mất nếu ta không giữ chặt!

Hạnh phúc vụt mất


Hai con người xa lạ, đã gặp và đế ý nhau trong một chương trình ca nhạc, chỉ một sự vô ý khi cả hai cùng đưa vé vào cửa cho bảo chú soát vé và cùng nói " Một mình đi coi ca nhạc thật vô vị" ... Bất giác cả 2 cùng quay sang nhìn nhau, và tình cảm họ nảy sinh từ đó ...

Từ những tin nhắn, rồi đến những lần chat với nhau, và những cuộc điện thoại đầy ấp tiếng cười, dần dần anh và cô đã yêu nhau, đã quen với cảm giác muốn được ở bên nhau, và cả hai được mọi người ngưỡng mộ, một tình yêu đẹp đã mở ra một thế giới hạnh phúc cho hai người.

Những tháng ngày bên nhau, họ vui có, buồn cũng có, cãi nhau và giận hờn là chuyện mà đôi lứa nào cũng từng trải, và những lần cãi nhau, anh luôn gọi điện thoại cho cô, để được nghe giọng nói của cô, để được nói lời xin lỗi cô ... Những lúc như vậy, cô đều chủ động tắt điện thoại, hoặc để đến khi nào anh không gọi nữa thì thôi, đến một lúc nào đó cô nguôi giận, cô sẽ gọi cho anh, và cả hai lại tiếp tục cười nói vui vẻ, vốn dĩ tình yêu luôn đi cùng với giận hờn, nếu không đó chỉ là 1 tình cảm vô vị và tẻ nhạt, anh và cô đều hiểu rằng, khi cãi nhau cả hai đều buồn, nhưng lúc đó là khi sự nhớ nhung nhau tăng lên vô vàn ...

Cũng như thường lệ, lần này cả anh và cô lại cãi nhau, rồi cô giận, nguyên nhân là do anh một tin nhắn với nội dung yêu đương gửi vào máy anh, cả anh và cô đều ngỡ ngàng, và mặc cho anh minh oan thế nào, với cô anh bây giờ là kẻ phản bội, anh rất buồn ... còn cô thì chưa điều tra rõ mọi việc, đã quyết định sẽ trừng phạt anh bằng cách không gặp anh trong vài ngày, những tin nhắn của anh đến cô đều không thèm đọc và xoá ngay, còn những cuộc gọi luôn luôn không có giọng nói nào trả lời ...

Vào một buổi chiều sau đó 2 ngày, cũng là ngày 8/3, là ngày mà anh nghĩ sẽ xin lỗi cô bằng một bó hoa thật to, sau khi đi làm về, anh chạy ngay ra tiệm mua bó hoa hồng với 18 bông hoa thật tươi, tượng trưng cho 18 tháng anh và cô bên nhau ... Trên đường qua nhà cô, anh luôn cười vì nghĩ rằng sẽ đựơc cô tha thứ, và cả hai là hạnh phúc bên nhau, nhưng ...

Nằm trước mui xe tải ...là chiếc xe mang biển số của anh ...là thân xác anh đang nằm run lên ...là bàn tay anh nắm chặt bó hoa 8.3 đầy máu ...

Người ta chỉ kịp liên lạc với mẹ anh, đưa anh vào bệnh viện gần nhất để cấp cứu, trên tay anh vẫn nắm chặt bó hoa, cả gia đình anh đã có mặt đầy đủ, và nghe 1 câu nói của bác sĩ " Hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối" , cả gia đình anh đều khóc, bó hoa vẫn nằm kế bên cái ra trải giường, đầu anh quấn đầy băng, nhịp tim đã rất yếu, anh tỉnh lại, cố mở mắt để nhìn cả gia đình, và cố thều thào " Con muộn gặp cô ấy lần cuối " ... Mẹ anh oà khóc, bà cố dằn xúc động để cầm điện thoại anh lên, gọi vào số máy của cô, tín hiệu không có ai bắt máy 
Hạnh phúc vụt mất

Về phần cô, cô đang nằm đọc báo và sơn móng tay, nhìn thấy điện thoại rung, cô vẫn điềm nhiêm thực hiện tiếp công việc này, đến cuộc gọi nhỡ thứ 13, thì máy không còn rung nữa, cô không biết rằng đây là lần cuối cùng cô gặp được anh, cô vẫn nghĩ rằng đến khi nào mình nguôi giận thì mình sẽ tìm anh ... Anh đã ra đi ...
Mẹ anh khóc oà, bà đã cố gắng thực hiện ước mong cuối cùng của con trai, và gia đình anh cũng ko dằn được những xúc động ... Cố gắng đến hơi sức cuối cùng, nhưng anh biết mọi hy vọng đã chấm dứt, bàn tay anh nằm yên bất động, lúc nước mắt anh rơi, cũng là lúc đôi mắt anh mãi mãi không còn mở ra nữa ... Anh đã chết vì mất máu quá nhiều ...

Anh đang nằm yên trong chiếc quan tài gỗ mộc mạc, với tấm di ảnh của anh ... Ngày mà cô chủ động gọi điện cho anh, cũng là ngày mà cô khóc rất nhiều, rất nhiều khi nghe được tin anh đã ra đi ... Cô nắm tay bàn tay không còn hơi ấm của anh, ôm cái thân xác đã không còn linh hồn của anh, để rồi cô hối tiếc, cô tự trách bản thân mình, vì đã không được đến để gặp anh lần cuối, để rồi giờ đây mãi mãi ước mong của anh không thành hiện thực được nữa ... Hối tiếc liệu có quá muộn ...
Đâu phải chỉ yêu thương là chờ đợi không biết mệt mỏi, dù cố gắng tới đâu nhưng rồi thời gian cũng phai mờ... Vẫn biết rằng, nếu yêu thương đủ lớn thì chờ đợi chỉ là một cách thử thách tình cảm, trải qua thời gian, điều gì là bền vững đích thực thì sẽ ở lại. Nhưng có cách thức ngu ngốc nào lại bắt người mình yêu đốt hy vọng, chờ đợi lâu đến thế?
Chờ đợi mệt mỏi


Có phải chỉ cần đong đủ yêu thương là ắt sẽ chờ đợi mà không oán thán hay cảm thấy mệt mỏi? Nhưng thật ra mà nói, có mấy ai phải chờ đợi mà không thấy mệt mỏi đâu?
Đừng bắt ai đó phải chờ đợi quá lâu, anh à! Chờ đợi giống như một cái gì đó khoét sâu vào trái tim người ta, đục hy vọng chảy ra cho đến khi cạn sạch, như một cái gì đó mài mòn tất cả sự tự tôn, lòng kiên nhẫn, niềm tin và cả tình yêu.
Kỳ thực, việc chờ đợi quá lâu có thể giết chết mọi mối quan hệ. Để rồi một ngày nào đó bỗng chốc cảm thấy, thời gian trôi đi không dấu vết, việc chờ đợi bắt đầu trở thành vô vọng khi đến một dấu vết nhỏ nhoi của ai kia cũng chẳng thể trông thấy. Cảm giác tuyệt vọng và hoang mang khi đó, có lẽ chỉ ai đã trải qua mới hiểu.
Vậy nên, nếu yêu ai đó thật lòng, đừng bắt họ chờ đợi quá lâu, bởi vì ngoảnh đi ngoảnh lại, đến khi chúng ta nhận ra để rồi tìm về, có thể sẽ không bao giờ thấy họ nữa.
Không ai có nghĩa vụ phải chờ đợi ai trong cuộc sống này, mọi sự chờ đợi đều là tự nguyện. Nhưng khi sự tự nguyện đó biến dần thành gánh nặng, chẳng ai có thể mãi mãi sống một cuộc sống mà mãi mãi chỉ đứng yên trông ngóng?
Chờ đợi mệt mỏi

Chờ đợi ai đó, thật sự mệt mỏi lắm, khi trong đầu xuất hiện trăm ngàn câu hỏi, khi những đáp án giả định chồng chéo trong đầu, vẫn phải cố huyễn hoặc bản thân, rằng người ấy sẽ quay lại.
Chờ đợi ai đó, thật sự mệt mỏi lắm, khi phải đối diện với hiện thực khốc liệt. Để rồi dần dần nhận ra, mình chẳng là gì trong trái tim người ấy.
Chờ đợi ai đó, mài mòn nỗi nhớ, mài mòn cảm xúc, cho đến khi tất cả đã hao kiệt, để rồi việc trở về mà bấy lâu vẫn ngóng đợi hóa ra chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Người ta vẫn hy vọng vào một điều gì đó mà kiên nhẫn thực hiện nó cho đến tận cùng, nhưng người ta cũng không thể nào đem hy vọng đổ vào hố sâu, khi những bóng lưng không hề biết quay lại, khi những trái tim không hề biết trân trọng sự chờ đợi, khi mọi nỗ lực và cố gắng đem ra đều bị lãng quên, khi tình cảm bị ruồng bỏ. Chờ đợi giống một con dao sắc nhọn, cứ cứa dần vào cơ thể, để lại những vết cắt không thể liền sẹo.
Riêng việc chờ đợi thôi đã khiến bất cứ ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi, thì việc bắt sự chờ đợi ấy phải trải qua thời gian là việc làm tàn nhẫn nhất. Thà rằng cứ thẳng thắn mà buông tay, thà rằng đừng gieo bất cứ một tia hy vọng nào ngay từ đầu, thì sẽ không ai phải chịu những tổn thương quá lớn.
Tình yêu đã ra đi, dùng cách nào cũng không thể tìm lại, người đã cạn niềm tin, dù đuổi theo kéo lại cũng sẽ không quay về…

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Đôi khi yêu thật lòng nhưng con người ta không tránh khỏi dục vọng bản năng và khi nó đã trỗi dậy nó biến tình yêu thành tình dục. Trong tình yêu sẽ không có gì là bền vững nếu ta yêu điên cuồng rồi nghĩ tới suy nghĩ dục vọng, nó sẽ làm mất đi những gì ta đã cố gắng dành cho một tình yêu lâu dài.... Đừng để mọi thứ đi quá xa!!!...
Tình yêu hay dục vọng


Tôi tìm cách gọi cho em giữa đêm, một phần vì nhớ, một phần vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình. Nhưng, em không phải loại con gái đụng ai cũng lên giường, nên em không nghe cuộc điện thoại từ tôi. Tôi đoán em đang cười khẩy khi thấy số điện thoại của tôi hiện lên nhấp nháy trên màn hình, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ gọi. Tôi gọi đi gọi lại tất cả 23 lần rồi đành chịu thua em.

Tôi là một thằng đàn ông , có chơi gái thì cũng phải lựa gái thật đàng hoàng, những cô có gương mặt ngây thơ chẳng hạn, hoặc những cô ít lang chạ nhiều người. Nói cách khác, tôi thích sex với gái ngoan. Những cô đã ngủ với tôi, đương nhiên là những cô ngoan nửa vời, luôn luôn thiếu cảnh giác để tạo thành những “sự cố” cho tôi quăng lên giường. Tôi thích cái “sự cố” đó. Tôi không thích bạo lực khi yêu, tôi thích sự nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng với gái hư thì xem ra quá phí phạm – lại thêm một lí do để tôi lên giường với gái ngoan.Thật ra, ranh giới giữa gái hư và gái ngoan rất mong manh, đôi khi nhập nhằng vào nhau, khó phân biệt thật giả đúng sai. Một cô gái nhà lành ước một lần được sex thoải mái để thỏa mãn bản năng của mình và một cô đĩ khao khát một ngày bình yên không tình dục, chưa biết nên đánh giá cô nào hơn cô nào. Để chắc chắn, tôi chỉ ngủ với những cô bạn mà tôi có quen biết. Cái thú vui vẫn làm bạn bè với nhau sau khi đã lột đồ cô gái đó – với tôi mà nói, là một thú vui hấp dẫn đầy mê hoặc. Tôi chỉ mới 25 tuổi thôi, có thể tôi vẫn còn muốn ăn chơi thêm một thời gian.

Nhưng với tôi, em đặc biệt hơn. Tôi đã theo đuổi em khi còn học cấp 3, lần nào lần nấy đều bị tạt nước lạnh vào mặt, có lần “ăn đòn” đau điếng còn hơn ăn đá xanh. Với một thằng đào hoa như tôi, bị một cô gái mặt búng ra sữa làm cho xấu hổ hết lần này đến lần khác, thật sự là một nỗi nhục khó chịu. Thời điểm đó, em là đối tượng để chúng tôi đem nhau cá cược. Tôi háo thắng, muốn thể hiện bản lĩnh “sát gái” của mình, đã chủ động tiếp cận em trong khi bao thằng khác còn đang ngần ngại chưa dám “manh động”. Thật không ngờ, tôi bị em cho “ăn gạch” sưng cả mặt. Bị lũ bạn cười nhạo, tôi quyết tâm phải cưa đổ em bằng mọi giá.

“Ăn gạch” rồi cũng sẽ lì đòn, tôi đổi chiến lược theo đuổi em, lấy phương châm “vừa đẹp trai vừa chai mặt vừa có tiền”để em phải xiêu lòng. Nhưng, nói cô bé là băng đá cũng không ngoa, em hoàn toàn không chú ý gì đến tôi, ngược lại còn căm ghét tôi ra mặt, thậm chí xua đuổi mỗi khi tôi đến gần.

Tôi ngờ ngợ đoán ra lí do em ghét tôi chính là vì lối sống phong lưu quá đà của tôi. Chỉ cần nghe qua lí lịch tình trường trích ngang vài dòng, hiển nhiên không cô gái nào muốn xớ rớ gần một cậu trai đa tình, thậm chí là khốn nạn như tôi. Ấy vậy mà không thiếu những cô sẵn sàng ngã vào lòng tôi, tôi đành vờn vài tuần rồi “say goodbye” một cách phũ phàng, mặc cho các cô khóc lóc như mưa.

Chinh phục trái tim em đúng là một cuộc chiến, tôi đã thử đủ mọi cách, cương nhu đều có, nhưng không hề có tí hi vọng nào. Càng thất bại, tôi càng tím tái cả người, quyết tâm gỡ gạc danh dự. Nếu cưa đổ được em, tôi sẽ “đá” em trong vòng 7 nốt nhạc, thậm chí sẽ “để lại dấu ấn” trên thân xác em để em nếm mùi nhục nhã ê chề, sau đó tìm ngay một cô hotgirl khác lấp vào, và em sẽ tha hồ khóc lóc, năn nỉ tôi ban phát tình yêu. Cô gái mặt búng ra sữa đó, chỉ cần nhìn mặt thôi mà máu tôi đã sôi đến tận não, huống hồ gì yêu thương.

Giờ nghĩ lại, rõ ràng lòng căm hận lúc đó đã che lấp tình yêu của tôi, khiến tôi phủ nhận tình cảm tôi dành cho em. Chính xác là tôi rất yêu em, ghét em một thì yêu em tới mười, vậy mà vẫn cố chấp không thừa nhận với mọi người, vẫn một mực tuyên bố rằng tôi theo đuổi em đơn giản chỉ là một cuộc chơi. Trái với những lời hùng hồn phát ra từ miệng tôi, ai cũng tủm tỉm mỉm cười vì tất cả hành động tôi dành cho em đã tố cáo tôi là một kẻ si tình.

Nhưng, lì lợm đến đâu đi nữa thì cuối cùng tôi cũng đã phải thừa nhận tôi thật sự yêu em. Bắt đầu từ thời khắc đó, mọi sự chuyển biến bất ngờ. Tôi trở nên trầm lắng, không còn ồn ào vênh váo nữa. Tôi thôi tấn công em vồ vập như trước, mà chỉ lén nhìn em bằng đôi mắt tình cảm pha lẫn chút ưu tư. Tôi bắt đầu học hành đàng hoàng và thử đi làm thêm buổi tối tại quán café gần trường. Lần đầu biết yêu đã khiến tôi suy nghĩ rằng tôi cần hoàn thiện bản thân mình.

Tình yêu hay dục vọng

Buổi tối ấy, một ngày bình thường và mưa. Em đến quán café một mình, lựa một góc khuất ngồi, chìm đắm vào cuốn sách trên tay. Tôi bưng nước cho em, em vẫn không thèm ngước mắt lên nhìn, chậm rãi giở từng trang sách, khẽ nhếch miệng cười. Tôi không dám chào em. Với tính cách em, em có thể quăng quyển sách dầy cộm đó vào mặt tôi nếu tôi vô ý sỗ sàng khiến em bực mình.

Từ quầy pha chế, tôi chăm chú nhìn em, thắc mắc tại sao em đi một mình và nán lại quán lâu đến vậy. Đồng hồ đã nhích đến 10 giờ đêm, lòng tôi như lửa đốt. Cái cô quỷ kia, giờ này còn chưa chịu về nhà, cứ thích để người ta lo lắng!

Em không có vẻ gì là chuẩn bị về nhà. Trời bên ngoài vẫn mưa không ngớt. Lửa như cháy lên tới não, tôi xin quản lý về sớm, mượn luôn cây dù của quán rồi bước đến chỗ bàn em đang ngồi.

- Nhi, trễ lắm rồi! Đi về đi!

- Đâu ra cái kiểu đuổi khách vậy? – em ngước lên nhìn tôi, tay gập quyển sách lại, khẽ nhíu mày.

Tôi lôi tay em, kéo ra ngoài, lần này quyết không sợ hãi hay nhường nhịn em. Nhưng em không có vẻ gì là muốn chống đối tôi, ngoan ngoãn đi theo sau. Tôi bung dù, kéo em vào sát người, cùng đi về.

- Sao cứ ngồi lì ở đấy? – tôi hỏi cáu – Biết lo lắm không?

- Em chờ một người.

- Chờ ai? – tôi hỏi yếu xìu, thấy lòng nhói lên một cái. Bạn trai à? Người yêu à? Và người đó để em “leo cây”?

- Em chờ anh!

- Hả? – tôi gần như là hét lên.

Em cười, cả nụ cười cũng vô cảm như băng trôi. Tôi hơi chột dạ trước nụ cười ấy, chợt lắp bắp:

- Em…chờ…anh…sao?

Em gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

- Anh làm gì đắc tội với em sao? Anh đã cố sống đàng hoàng rồi, em…

- Hình như em yêu anh rồi! – cô gái mặt búng ra sữa ấy nói một câu tỉnh rụi.

- Hả? – lần này tôi hét thật. Gió thổi mạnh suýt bay cả cái dù. Tôi đứng nhìn em lom lom, mặt đực ra như một thằng ngu.

- Yêu anh? – tôi hỏi lại một câu ngớ ngẩn.

- Ừ! – em gật đầu – Sao, anh không hài lòng à?

Tôi cứ thế đứng ngơ ra. Không nói gì, cũng không ôm em. Cảm xúc như thể bị đóng băng. Tôi tưởng mình đang mơ – một thằng ngu đang mơ. Không hiểu sao, mắt tôi ươn ướt. Tôi hoảng hốt đặt cây dù vào tay em, vội vã chạy về nhà dưới cơn mưa lạnh buốt, bỏ em đứng một mình giữa đường phố. Tôi lao vào phòng, sàn nhà ướt sũng khi tôi đi qua. Tôi ngồi thừ lừ rất lâu. Hình như tôi bị sốc.

Được người ta yêu mà lại sốc, thế gian chắc chỉ có mình tôi! Mẹ phải ra sức lôi tôi vào nhà vệ sinh, tôi mới có sức để tắm rửa và thay cho mình một bộ đồ khô. Tôi leo lên giường, trùm chăn kín người, mơ màng một hồi rồi ngủ thiếp đi.

Tôi giật mình vào 4 giờ sáng, vơ điện thoại nhắn tin cho em.

Tôi nói, “Anh cũng yêu em!”.

Lúc bấm nút gửi đi, tay tôi run cả lên.

Có tin nhắn từ em, vẫn cái lối nói chuyện vô tâm ấy, em bảo: “Ừ, em biết rồi!”. Tôi thở dài thườn thượt, cảm thấy như bị chơi xỏ. Đang lầm bầm nguyền rủa em, thì một tin nhắn khác lại đến. Lần này, tôi suýt làm rơi cả điện thoại trên tay: “Em yêu anh, em nói lại lần này nữa thôi đấy!”.

Đó là kỉ niệm trong sáng nhất của một thằng đàn ông phong lưu như tôi. Yêu nhau được một thời gian, hạnh phúc thì quá vẹn tròn, tôi càng ngày càng lộ dần cái ý niệm muốn đưa em lên giường. Tôi đã xóa đi suy nghĩ sẽ hất bỏ em, tôi chỉ muốn gần gũi em để được chiếm hữu em. Dường như khi yêu, tất cả đàn ông đều muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn linh hồn người con gái. Tình yêu không thể thiếu tình dục – quan niệm đó, ai không tán thành, tôi tự cho là kẻ dở hơi điên khùng.

Tình yêu, dù cho có thiêng liêng, cũng không thể vượt ra ngoài những phạm trù thô thiển. Mỗi lần hôn em, tôi thèm khát luồn tay vào ngực em, nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút áo, đè em xuống giường và hôn lên mọi ngóc ngách trên cơ thể nõn nà ấy. Gieo suy nghĩ, gặt hành động – cuối cùng tôi đã làm điều đó với em.

Nói thẳng ra là em có chống cự tôi. Nhưng, một thằng đàn ông khi đã quyết “dụ” cô người yêu vào tròng, nó bỗng dưng trở thành thiên tài, miệng lưỡi nó là của loài rắn, ánh mắt đầy vẻ ám muội của loài quỷ dữ, cơ thể thì không ngừng làm điều rồ dại. Tôi dành cho em tất cả sự nâng niu mà một thằng đàn ông có thể làm cho một người đàn bà, thứ nhất vì tôi rất yêu em, thứ hai là vì em còn trinh trắng.

Gương mặt em vẫn thanh thoát và bình thản dù đã biến thành đàn bà. Tôi thích ngủ với em, em quá đẹp và ngây thơ khiến bản năng dục vong trong tôi cứ trỗi dậy mỗi khi nhìn em. Giữa một người con gái thân xác ngồn ngộn dục tình và một cô gái toát lên vẻ trong sáng thánh thiện, người ta lại muốn “in dấu” lên cô gái thứ hai. Giấy trắng thì mới in được, giấy đen thì còn quái gì nữa mà in!

Trong thời gian học đại học, tôi và em học ở 2 trường khác nhau, em còn phải đi làm gia sư nên chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên. Lúc đó, tôi gặp một cô gái khác trong khoa – xinh đẹp, tài giỏi và rất cá tính. Tôi thấy thích, tìm cách tán tỉnh cho vui. Không có em ở bên cạnh, tôi thấy như mình là người tự do vậy, thích làm gì thì làm. Tôi quanh quẩn với vài cô em khác rồi cũng sẽ trở về với người con gái duy nhất của tôi là em. Vài năm nữa tôi sẽ cưới em làm vợ, vì thế tôi cho phép mình bay nhảy trong khoảng thời gian tuổi trẻ này, miễn giấu nhẹm không để em biết là được.

Cô gái mà tôi đang tăm tia không giống em, cô ấy sôi nổi và tinh ranh, em lạnh lùng và hung hãn. Tôi ve vãn cô bạn đó, buông lời chọc ghẹo. Sau ngần ấy năm, khả năng cưa gái của tôi xứng đáng để được cấp bằng, thêm vẻ ngoài đẹp trai phong độ, dĩ nhiên không cô nào nỡ bỏ qua. Con gái là vậy, người yêu không chỉ đơn giản là người yêu, mà còn là một món đồ để họ khoe khoang. Khoe một chàng trai ngon lành từ đầu đến chân vẫn hơn là khoe một thằng cù lần!

Tình yêu hay dục vọng

Cô gái kia đồng ý lên giường với tôi rất nhanh, mê tôi như điếu đổ. Tôi cũng thích cô ấy, xinh đẹp và làm tình giỏi, học cũng siêu chứ không dốt như những cô mê ăn diện khác. Những ngày lên giảng đường, ngồi nghe giảng cứ ngáp ngắn ngáp dài, chỉ cần hai đứa bắt gặp ánh mắt của nhau, là tự hiểu ý kéo nhau ra nhà nghỉ, oằn oại đến chiều tối mới về nhà.

Tôi vẫn yêu em, nhưng cuộc tình mới khiến tôi mê mệt, giống như đó là cách để tôi làm nóng lại toàn bộ cảm xúc của mình. Sau những năm bên em, tình cảm dù sâu đậm cũng không tránh khỏi quy luật lắng đọng và nhàm chán. Tôi quyết định lao vào cuộc chơi mạo hiểm, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhắc nhở mình rằng sẽ dừng lại ngay nếu thấy có dấu hiệu nguy hiểm.

Hôm đó, em chủ động hẹn gặp tôi tại quán café cũ. Đến nơi, tôi thấy em trông khác lạ, xinh đẹp và lạnh lùng hơn, nhưng xanh xao. Tôi chợt nhớ ra đã 1 tháng rồi hai đứa chưa gặp mặt. Nhìn em, trái tim tôi lại đập những nhịp loạn xạ như ngày xưa. Em ra dấu bảo tôi ngồi xuống, khẽ vén mái tóc ra sau tai, khuấy khuấy cốc nước bằng một cái thìa nhỏ với một gương mặt vô cảm.

- Tôi yêu cầu anh biến mất khỏi cuộc đời tôi, trong vòng 5 phút nữa. Tôi chỉ gặp anh đúng 5 phút thôi! – em nói, từng lời chậm rãi và nhỏ nhẹ buông rơi qua kẽ răng, ánh mắt trong suốt nhìn tôi vô hình.

- Em? Em nói gì?

- À… - em khẽ cười và lấy tay chạm vào tóc – Cô ấy cứ liên lạc với tôi mãi. Cô ấy lấy quyền gì để làm phiền tôi? Vì một thằng đàn ông tồi như anh hay sao?

Tôi điếng người.

- Làm tình có thích không? – em nhìn tôi, cười nhẹ. Tôi như không tin vào tai mình. Cô gái ấy, cô gái đang đối diện với tôi, gương mặt quá thánh thiện, lại đang nói những lời rất nặng nề - Đó là bản năng tình dục mà anh từng nói với tôi hay sao? Tôi không phân biệt giữa tình dục có tình yêu và tình dục theo bản năng đâu! Tình dục là tình dục, đừng cố phân loại. Tôi nói cho anh biết, khi anh ngủ với tôi, tôi thấy thật kinh tởm. Lí do ư? Bởi vì anh nói anh làm điều đó vì tình yêu!

- Làm tình theo bản năng, anh có thấy thoải mái hơn không? – em hỏi, nhìn thẳng vào mắt tôi, những ngón tay đang gõ gõ trên bàn tạo thành một nhịp điệu khó chịu – Khi không có cái lí do quái quỷ “tình dục vì tình yêu”, anh tha hồ giày xéo cô ta, cũng không cần nâng niu, không cần nhẹ nhàng cởi đồ. Anh vô tư thể hiện mình là một con thú đực, và cô ta sẽ thích điều đó. Điều gì thuộc về bản năng, nó tuy tầm thường, nhưng không kinh tởm, thậm chí thật tự nhiên và đường hoàng.

Em liếc đồng hồ, mỉm cười. Mặt em như phủ một lớp sương lạnh giá. Em quăng tiền nước lên bàn, nói với tôi:

- Chưa hết 5 phút, nhưng thôi, tôi đi đây! Hình như 5 phút hơi nhiều, chắc tôi cần phải học lại cách ước chừng cái giá hợp lý nhất với những thứ có giá trị và không có giá trị trong cuộc đời.

Em đứng lên, rời khỏi bàn. Được vài bước, em dừng lại, nói thêm:

- Tiền nước tôi để lại, có dư đấy! Anh đem mà mua bao cao su, đừng để cô ta mang bầu! Tôi biết anh sẽ không cưới đâu, nên đừng cố khốn nạn với người ta!

Em phóng xe đi thẳng. Tôi nhìn tờ tiền em để trên bàn đến nỗi muốn rơi hai con mắt ra ngoài. Những lời em nói cứ vang lên, hỗn loạn và điên dại. Thiên thần của tôi, tôi đã biến em thành cái gì thế kia?

Tôi lôi điện thoại, nhấn số cô gái kia. Tôi kéo cô ta vào khách sạn, gần như là hãm hiếp cô ấy. Tôi không mua bao cao su. Xong xuôi tất cả, tôi nói lời chia tay.

Còn bây giờ, tôi lại gọi cho em, cuộc gọi thứ 24…

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Tìm hiểu về khái niệm "chồng" theo nhận xét của các bà vợ!
***
Chồng là hũ rượu nếp đầy
Nhậu về quên đậy mùi bay khắp nhà.
Chồng là cái máy mát xa
Chồng là tổ ấm chồng là nắng Xuân.
Chồng là nghệ sĩ nhân dân
Chồng mình chia sẻ đôi phần buồn vui.
Chồng là Ngọc quý bạn đời
Chồng là thần tượng một thời đam mê.
Chồng là một chú ngựa thồ
Chồng là lãng tử thích Bồ yêu hoa.
Chồng là cấp Phó trong nhà
Chồng là vệ sĩ chồng là xe ôm.
Ra đường thích phở chê cơm
Về nhà rằng:"phở không hơn cơm nhà.
Tìm hiểu về "chồng"

Chồng là bóng cả cây Đa
Chồng là bảo mẫu là cha con mình.
Khi yêu nịnh vợ rất xinh
Khi giận thì bảo vợ mình "tác ta"!
Con ngoan thì nhận công cha con hư lại bảo lỗi là mẹ cho .
Đêm ngủ thì gáy o!o...o
Hút thuốc nhả khói như lò nung vôi.
Nhìn gái thì mắt sáng ngời
Nhìn vợ thì trợn con ngươi gườm ..gườm .
Chồng là giận chồng là thương
Chồng là con nợ tiền lương tháng ngày.
Chồng là mật ngọt gừng cay
Chồng là nỗi nhớ tháng ngày khó quên.
Chồng là bảo vệ đêm đêm
Cho vợ được ngủ Bình yên say nồng.
Chồng là một khúc sông quê
Là dòng nước mát tràn chề sức Xuân,
Chồng là ong thợ chuyên Cần
Chồng là duyên nợ nửa phần đời ta.
Chồng là trụ cột trong nhà
Chồng là chỗ dựa cho ta hằng ngày.
Chồng là Chu cuội trên mây.
Tìm hiểu về "chồng"
Sợ vợ nổi giận hai dòng lệ rơi
Chồng là kho báu trên đời
Chồng là công tử một thời Đa đoan.
Chồng là chú học trò ngoan
Lỗi nào cũng nhận nhưng làm hay quên.
Chồng là Phật chồng là tiên
Chồng là cái máy in tiền cho ta.
Chồng là cái may điều Hoà
Chồng là sâu rượu bỏ nhà lang thang.
Khi tỉnh gọi vợ " nữ Hoàng "
Khi say đập ghế đập bàn nói mê.
Chồng là con cháu ông đề
Nếu không quản lí ra đê mà nằm.
Yếu thì yêu dạ vẫn căm
Hễ nghe có nhậu phăm phăm ra ngoài.

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Khám bệnh thời @
Một cô gái tuổi đôi mươi,
Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha
Có lần đi khám y khoa
Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng.
Về nhà cô kể lung tung
Cha ơi, anh ấy lạ lùng lắm thay
Nhìn con anh nói thế này:
‘Hôm nay anh gặp một ngày rất xui
Ống nghe anh đã quên rồi
Nên anh dùng tạm tai người nghe em’
Rồi anh nghe phổi nghe tim
Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng
Tai anh áp sát dịu dàng
Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha

Khám bệnh thời @


Mà anh khám kỹ lắm nha
Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền
Bố nhìn con gái dịu hiền
Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay:
‘Thằng cha này xỏ lá thay
Nhưng mà con cũng còn may quá trời
Nó chỉ quên ống nghe thôi
Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn.

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Hội ngộ

***

Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau
Anh nhớ em, nôn nao không kể hết
Và bây giờ anh rất mong em biết
Tình yêu anh, đã dành hết cho em

Em ngoan ơi! Em hãy nhìn mà xem
Trời đổ mưa khi hai người quấn chặt
Trái tim anh cũng từng đau như cắt
Phút giây này , anh chờ mãi mà thôi

Giọt nước mắt trên má em khẽ rơi
Niềm hạnh phúc chan hòa trong giọt nước
Từ bây giờ những đoạn đường phía trước
Có anh và em, những phút mặn nồng

Trời ngày mai sẽ rực rỡ ánh hồng
Chào đón ngày vui của hai mình đấy
Bao lâu nay mình cách xa như vậy
Người bây giờ cũng thấu hiểu tình ta

Hội ngộ


Chuyện buồn quá khứ cũng sẽ trôi qua
Lấp vào đó những niềm vui nơi mới
Anh sẽ mãi là người luôn luôn đợi
Chờ em về , cất giấu phút đơn côi

Cho dù em có lạc lối, bỏ rơi
Anh vẫn khát khao, tình yêu âm ỷ cháy
Như con sông cồn cào mà vẫn chảy
Nhớ "yêu" nhiều, nhớ lắm nhé " yêu " ơi
Nếu quá khứ là đơn giản,
ta chẳng vội bận lòng chuyện hôm qua
Nếu đơn giản chỉ là một con cá vàng
suốt cuộc đời hoài lang thang trong bể nước,
trí nhớ tồi nên chẳng điều gì phiền muộn được
rốt cuộc hạnh phúc hay không?

Nếu quá khứ chỉ là một khoảng trắng mênh mông
chưa phải một lần trải qua bão giông mà đau xót,
đôi bàn chân mềm và không một vết chai dưới gót
có chắc rằng sẽ nếm vị dịu ngọt ngày hôm sau?

Ta chẳng thể biết bởi cuộc sống muôn màu
nỗi buồn đến một lần và nằm lại sâu trong kí ức,
ta giả vờ quên nhưng chẳng bao giờ quên thật được
tất cả có thể làm là đưa chân bước tiếp thôi.

Nếu đơn giản chỉ là sống đời mình mà thôi
chẳng vội cân đo tháng năm trôi - nỗi buồn ở lại,
ta nhủ lòng hạnh phúc không chỉ ở hiện tại
đừng như cá vàng tồn tại thiếu ngày qua.

Nếu quá khứ là đơn giản


Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Đã có lúc ta tự hỏi
ta đang sống để làm gì?
Cuộc sống là chuỗi ngày tháng trải nghiệm
Đã sinh ra ai chẳng có một cuộc đời
Chỉ có điều nó dài - ngắn khác nhau thôi
Cùng cách Sống mỗi người luôn luôn khác
Số phận, niềm tin, ý chí hay...do Trời ???

...Và tự hỏi mình: ta đang Sống cho ai?
Vì sao...có thể đi qua những đêm dài?
Vì sao...có thể vượt qua nhiều ghềnh thác ?
Còn điều gì khác ngoài Sống cho Tương lai.

Sống để làm gì?

Sống trên đời, tưởng đơn giản vậy thôi
Ăn, ngủ, vui chơi, công việc cuốn đi rồi
Ốm đau, bệnh tật, cùng bao lo toan khác
Dòng đời xuôi ngược và cứ thế dần trôi...

Sống cho cha mẹ và anh chị em tôi
Sống cho các con để chúng sẽ nên người
Sống cho người bạn đời luôn vất vả, lam lũ
Sống bên những người thân suốt cả cuộc đời...

Sống để làm gì?

Sống là cho đi...phải vậy thôi
Sống để hi sinh...vốn thế rồi
Sống không ân hận...đương nhiên vậy
Sống đời thanh thản...áng mây trôi

......Trăn trở bon chen suốt cả cuộc đời
Gian khổ, nhọc nhằn, lăn lộn khắp muôn nơi
Một sớm mai kia, bỗng giật mình nhìn lại
Cũng may sao: Cuộc Sống...vẫn mỉm cười.

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Phụ nữ xưa và nay

Ngày xưa phụ nữ hiền hòa

Ngày nay phụ nữ rất là.. đàn ông.

Ngày xưa phụ nữ “tam tòng”

Ngày nay phụ nữ thích “thòng” đại gia.

Ngày xưa vâng dạ mẹ cha

Ngày nay trái ý phát là cãi ngay.

Ngày xưa “tứ đức” đủ đầy

Ngày nay nhắc đến, phán ngay: lỗi thời.

Ngày xưa ăn nói lựa lời

Ngày nay thì cứ khơi khơi sỗ sàng.

Ngày xưa lời nói nhẹ nhàng

Ngày nay cứ thích oang oang như đài.

Ngày xưa hiền dịu như nai

Ngài nay dễ sợ như loài... Hà Đông.

Ngày xưa thủ tiết thờ chồng

Nay nhiều cô chỉ mong mong ngoại tình.

Ngày xưa tiết hạnh chung trinh

Ngày nay “sống thử” chứng minh sõi đời.

Ngày xưa nội trợ tuyệt vời

Ngày nay “ngại lắm”, thích xơi cơm hàng.

Phụ nữ xưa và nay


Ngày xưa đầu tóc gọn gàng

Ngày nay tung tóe, rối ngang tưng bừng.

Ngày xưa mặc kín như bưng

Ngày nay sành điệu hở lưng hở đùi

Ngày xưa dâu thảo thôi rồi

Ngày nay dâu cãi tay đôi mẹ chồng.

Ngày xưa nào thích kể công

Bây giờ thiệt tí là lồng lên ngay.

Nên giờ mới có một ngày

Để cho phụ nữ phô bày hết ra.

Đó là ngày 8 tháng 3...

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Nhiều bà vợ than rằng chồng của họ "vô cùng khác lạ"
So với thời đang yêu
Ngày xưa ấy đã khác xa rồi khi đã là vợ chồng

Nhiều cô cứ kêu chán
Ngày mùng 8-3 chồng chẳng thấy tặng quà cả hoa đều không thấy.

Ôi ngày xưa ấy


Rồi họ kêu ngày ấy chồng họ thật ga-lăng.
Cứ kiếm cớ" lằn nhằng"
Để tặng cho bằng được
"..Hôm nay thành lập nước
Quốc Khánh Việt Nam ta
Anh lại có món quà
Mong em vui lòng nhận"...

Rồi: "hôm nay có trận
Man đỏ với Man xanh
Anh tặng bạn gái anh
Sô-cô-La trái bóng"..
Sáng nay trời hơi nóng
Tặng em mũ đội đầu
Em mà có đi đâu
Đội vào cho mát nhé".

Ôi ngày xưa ấy

Anh ấy thật tử tế
Luôn biết lấy lòng mình
Chuyện lớn hoặc linh tinh
Đều"yêu em"như thế"..

" Từ ngày sinh em bé
Chẳng thấy anh tặng gì
Nhìn em cứ cười khì
Coi như là quà tặng .."

Bực mình nàng hỏi gặng:
"Không yêu em nữa à
Hay lại thấy người ta
Không sinh như trước nữa ..?"

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Đôi khi tình cảm làm người ta ngộ nhận giữa thích và yêu khiến người ta không phân biệt được...
***
Đứng trước người mà bạn THÍCH, TIM của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN
Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.
Nếu đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.

Còn khi đứng trước người bạn YÊU, mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN
Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG
Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI
Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.
Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI.

Thích và yêu


Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.
Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".
Bạn sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt người mà bạn THÍCH.
Nhưng bạn sẽ luôn mỉm cười khi nhìn vào mắt người bạn YÊU.

Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức an ủi
Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ khóc cùng người ấy.
Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI.

Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT.Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.
Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.
Con là dòng nước mát của mẹ...
Mẹ từng là lữ hành qua sa mạc
Giữa mịt mù cát nóng gió thổi quanh
Mẹ đã đi và mãi cứ phải đi
Bằng đôi chân rớm máu trên sỏi đá
Mong làm sao mau gặp dòng nước mát
Để uống bù cho cơn khát hành trang
Nhưng mịt mờ gió cát mãi thổi quanh
Chẳng thể làm mẹ quên đi cơn khát
Mẹ bước đi và cố giữ niềm tin
Sẽ đến lúc gặp được dòng nước mát
Mẹ từng sống nhiều cả trong mộng mị
Từng mơ nhiều về nước mát trong xanh
Để giờ đây có được các con yêu
Chính các con là những dòng nước mát.
Dòng nước mát của mẹ


Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Con thấy bơ vơ lạc lõng giữa cuộc đời....
Con yếu lòng, con chỉ muốn khóc thôi
Thành phố này quá khác lạ, xa xôi với miền quê thôn dã
Đã rất nhiều lần con tự nhủ lòng mình

Ừ thôi
cố lên
Không sao cả
Phải mạnh mẽ đối đầu, vấp ngã tự đứng lên.
Nhưng mẹ à, con đã khóc nhiều đêm

Bơ vơ

Chốn đông người
Nhưng con tìm hoài không thấy một bờ vai mềm để tựa
Chỉ có những bon chen, tính toan giữa người với người làm con lo sợ
Con chỉ biết núp mình trong lớp vỏ cô đơn.
Con vẫn gắng thật nhiều để đối xử mọi người tốt hơn

Bơ vơ

Mong họ cũng như con, cũng quan tâm con khi con giận hờn buồn tủi
Nhưng biết làm sao khi chân thành đôi khi bị người đời hắt hủi
Để những thứ hẹp hòi mà gửi trao nhau.
Con nhớ nhà lắm, mẹ chẳng biết đâu

Con không biết mình sẽ mất bao lâu để quen với dòng đời bon chen vội vã
Đưa mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là lạnh lùng, xa lạ
Con lại yếu lòng, con gục ngã mất mẹ ơi.
Con chỉ muốn xách va li, và lên tàu về mái nhà thôi

Về với mẹ cha,
với chiếc nôi thơ bé
Chẳng có lọc lừa, chỉ có tình thương dẫu chẳng nói ra
nhưng vẫn âm thầm lặng lẽ
Giấc ngủ yên bình khi có mẹ chở che.
Con thấy bơ vơ giữa muôn nẻo bộn bề.
………

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Cố gắng và hi sinh vì yêu anh -  vì tình yêu dành cho anh quá nhiều rồi em nhận lại được gì ngoài người dưng, phải chăng em đã sai vì sự cố chấp của em, cố chấp để chấp nhận yêu anh và rồi nhận đau khổ! Là do duyên số hay sự chọn của em sai lầm.....

Phải chăng em đã sai!

Nếu anh để ý một chút thì giận dỗi và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Mọi thứ đã qua thật rồi, anh ạ.

Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại. Và giờ đây, em cũng sẽ can đảm mà tạm biệt anh bằng một nụ cười như thế.

Có thể… Có thể anh nghĩ rằng em sẽ mãi ngoan ngoãn ở đó, chờ đợi và yêu thương anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai.

Những lúc anh không vui, anh bực mình, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em đã thấy bình yên biết chừng nào.

Em yêu anh nhiều như vậy đấy.

Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời.

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.

Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.

Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.

Em sai rồi. Phải không?

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Theo đuổi đam mê khát vọng của mình là gì bạn đã bao giờ định nghĩa nó một cách rõ ràng có định hướng chưa hay chỉ là đam mê nhất thời của tuổi trẻ hay những lầm tưởng trở thành hi vọng.....

Theo đuổi đam mê

"Đam mê thật sự là gì? Bạn đã bao giờ bắt gặp loại người mà xung quanh của họ là một bầu không khí thật đặt biệt chưa? Bầu không khí của tự do và tình yêu cuộc sống. Bầu không khí của cảm hứng. Bầu không khí của sự kết nối sâu sắc vào mỗi hành động của họ. Khi họ làm việc kiếm tiền họ sẽ làm hết mình. Khi nghỉ ngơi họ sẽ chẳng quan tâm đến công việc. Khi yêu họ sẽ yêu đến cùng, kể cả trên giường họ cũng là một người tình tuyệt vời. Khi chơi thể thao họ sẽ hòa làm một với thể thao. Khi ăn họ sẽ ăn ngon lành, họ thưởng thức tất cả các giác quan như cách họ chìm đắm vào âm nhạc để nó dẫn dắt chuyển động vậy. Khi trò chuyện họ lắng nghe theo cách đặc biệt và trao đổi với mọi người ân cần, cởi mở.

Họ làm bất cứ thứ gì cũng với cảm hứng và với năng lượng cao. Thậm chí khi người đó buồn bạn cũng sẽ thấy cách họ đối diện và đốt cháy nỗi buồn ra sao!Đó mới chính xác là đam mê. Đam mê đó có nghĩa là một trạng thái sống đầy mãnh liệt nhưng không lệ thuộc vào bất cứ một việc cụ thể nào. Đam mê đó cần sự thức tỉnh và thông minh tuyệt đỉnh. Vì cuộc sống là tập hợp của rất, rất nhiều hoạt động khác nhau. Cớ sao ta chỉ thiên vị một vài hoạt động?"

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Thế giới tinh thần luôn ẩn chứa biết bao cảm xúc và bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể! Những câu danh ngôn dưới đây sẽ giúp đời sống tinh thần bạn được bày tỏ và động viên hơn!

Danh ngôn tinh thần

 ***
No one can make you feel inferior without your consent.
Không một ai có thể làm cho bạn cảm thấy mình thấp kém nếu không có sự đồng ý của bạn.

Tình yêu nào muốn chỉ là tình yêu tinh thần thì sẽ trở nên mờ nhạt. Còn tình yêu nào không có cơ sở tinh thần thì chỉ là điều tầm thường
 - H. Senkiêvich-

It is a kind of spiritual snobbery that makes people think they can be happy without money.
Chính là một dạng màu mè học đòi về tinh thần khiến người ta nghĩ rằng mình có thể thiếu tiền mà hạnh phúc - Albert Camus-

Your level of belief in yourself will inevitably manifest itself in whatever you do.
Lòng tự tin vào bản thân chắc chắn sẽ biểu lộ trong bất cứ những gì bạn làm.
-Les Brown-

Sooner or later, those who win are those who think they can.
Sớm hay muộn, người thắng là người nghĩ mình có thể.
-Paul Tournier-

Getting ahead in a difficult profession requires avid faith in yourself. That is why some people with mediocre talent, but with great inner drive, go so much further than people with vastly superior talent.
Vượt lên phía trước là một công việc đòi hỏi lòng tin tưởng khát khao vào bản thân. Đó là vì sao vài người với tài năng tầm thường nhưng có chí tiến thủ lớn lao lại đi xa hơn nhiều những người với tài năng vượt trội hơn hẳn.
-Sophia Loren-
Danh ngôn tinh thần

I was blessed with a sense of my own destiny. I have never sold myself short. I have never judged myself by other people's standards. I have always expected a great deal of myself, and if I fail, I fail myself.
Tôi được ban cho sự nhận thức về định mệnh của chính mình. Tôi chưa bao giờ tự hạ thấp bản thân. Tôi chưa bao giờ đánh giá mình theo tiêu chuẩn của người khác. Tôi luôn trông đợi nhiều ở chính mình, và nếu tôi thất bại, tôi thất bại chính mình.
-Sophia Loren-

When I was about twelve I used to think I must be a genius, but nobody's noticed. If there is such a thing as a genius, I am one, and if there isn't I don't care.
Khi tôi mười hai tuổi, tôi từng nghĩ mình hẳn phải là thiên tài, nhưng không ai để ý. Nếu có thứ gì đó gọi là thiên tài, tôi chính là nó, và nếu không có, tôi không quan tâm.
-John Lennon-

All successful people men and women are big dreamers. They imagine what their future could be, ideal in every respect, and then they work every day toward their distant vision, that goal or purpose.
Tất cả những người đàn ông và phụ nữ thành công đều là những người mơ mộng. Họ mơ mộng về tương lai của họ, lý tưởng trên mọi phương diện, và rồi họ lao động mỗi ngày hướng về viễn cảnh xa xôi ấy, mục tiêu hay cái đích đó.
-Brian Tracy-

Yeah we all shine on, like the moon, and the stars, and the sun.
Phải, tất cả chúng ta đều tỏa sáng, như mặt trăng, như những vì sao, và như mặt trời.
-John Lennon-
Vì em là con gái nên em luôn che giấu cảm xúc, nụ cười trên môi em chưa hẳn là cảm xúc hạnh phúc đâu anh! Nó là niềm đau em giấu trong tim, là con gái nên cảm xúc em yếu mềm nhưng em vẫn tỏ ra mình mạnh mẽ khi ai kai bước bên người khác.....

Niềm đau em giấu


Đừng tin những nụ cười hờ hững trên khóe môi em. Hãy nhìn vào những giọt nước mắt khi mà người ta quay lưng đi chỉ còn mình em vụng dại.

Là con gái, em vẫn hay gồng mình lên với những lần sóng đời xô đẩy. Em dù mệt mỏi hay rệu rã vẫn cố gắng bám víu lấy một điểm tựa an yên dù bên cạnh không có anh-một người mà em cho là rất đặc biệt.

Là con gái, em vẫn cơi nới nụ cười trên môi mình, cố tình làm nhòa đi những giọt nước mắt tủi thân. Khi em còn đang chơi vơi giữa những dòng người xa lạ vô định lướt qua em, anh ở đâu? Em nhủ lòng mình rằng anh chưa đến, vì anh còn đang mải mê với trăm công nghìn việc khác. Sẽ có lúc thấy cần, anh tự khắc chạy đến bên em.

Là con gái, em tìm cho mình những thú vui nho nhỏ. Như đọc sách, trồng hoa, thi thoảng làm một mẻ bánh nướng thơm lừng vào ngày chủ nhật, đi café và tám chuyện với hội bạn con gái cũng độc thân như em. Nhưng chắc anh chưa kịp biết, có những quãng dài đan xen giữa những ngày em vờ như mình vẫn ổn, em lại muốn được tìm thấy anh biết bao nhiêu!

Ừ thì những đứa con gái như em độc thân đã quen rồi, dù ai chê ỏng chê eo là "gái ế" cũng không buồn cảm thán kêu than. Em biết em đã tự mình đưa ra lựa chọn. Hoặc là yêu đương và bận rộn mải mê, hoặc là cô đơn và tự do lạc lối. Nhưng có một sự thật là, tự do mãi rồi co rúm trong một nhúm cô đơn, cảm xúc không tốt một chút nào, anh ạ!

Niềm đau em giấu

Thế nên…

Đừng tin những nụ cười hờ hững trên khóe môi em. Hãy nhìn vào những giọt nước mắt khi mà người ta quay lưng đi chỉ còn mình em vụng dại.

Đừng tin vào bàn tay em cố với những ngày thanh thản rong chơi đến quên mất đường về. Em quên mất đường về là bởi em chợt sợ khi ngoảnh đầu quay trở lại không thấy có một ai đó đặc biệt đang chờ đợi em, dành riêng cho em.

Cũng đừng tin vào câu nói em vẫn hay cợt nhả với bạn bè, rằng em chẳng cần "ai đó" đâu, chẳng cần anh đâu. Em nói dối đấy, nếu là không cần một ai đó đặc biệt, hẳn là em đã không thấy mông lung giữa những tầng không cảm xúc. Em thấy nhớ tha thiết một người mà em sẽ cầm tay níu tay. Là em nhớ anh, một người sắp sửa trở thành người đặc biệt, trong em!

Có một sự thật là, con gái thường nói ngược lại với những gì mình nghĩ, cũng hay thể hiện sự mạnh mẽ rắn rỏi để che đi một trái tim yếu mềm quá đỗi mong manh. Chẳng thế mà em cứ luôn thôi thúc mình, rằng em vẫn ổn, em vẫn chẳng sao cả khi anh cứ chơi trò trốn tìm dài đằng đẵng hơn hai mươi năm, người đặc biệt ạ! Nhưng sự thật, em có cần anh! Cần anh đến nức nở lên rồi, anh biết không?

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Nếu có kiếp sau em vẫn muốn được làm vợ anh, làm người anh yêu và chia sẻ cùng anh mọi buồn vui! Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi, bên anh là hạnh phúc!!!!!!!!!!!

Vẫn muốn bên anh

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ

Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh

Vẫn muốn bên anh

Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.
Nhiều người đã trải qua tình yêu và nói rằng khoảnh khắ hạnh phúc nhất của họ có lẽ là thời gian theo đuổi tình cảm đó. Và rồi khi chính thức nhận lời yêu thì họ chuyển qua một giai đoạn khác của tình cảm, vì lúc đó họ nghĩ rằng đã là của nhau rồi nên không còn trân trọng như trước nữa! Đó thật sự là một cách yêu thương lệch lạc trong suy nghĩ để rồi mất nhau người ta mới nhận ra...

Yêu thương lệch lạc

Để có được nhau đã khó, nhưng để giữ được nhau còn khó gấp vạn lần. Thử hỏi lúc sắp yêu, lúc mới yêu hai người đã cố gắng để xây đắp niềm tin trong nhau từ những viên gạch giản đơn nhất, chuyện đó khó khăn thế nào? Vậy cớ vì sao mà sau một thời gian lại tỏ ra lạnh nhạt hững hờ và buông bỏ hơi ấm tay nhau? Thứ yêu thương lạnh lùng, thờ ơ đó sẽ chẳng thể nào bền lâu. Nếu muốn giữ được nhau, hãy luôn nhớ là phải đặt mình vào vị trí của nhau, để hiểu, để thương, để cảm thông và để biết rằng lòng người không phải là sắt đá.

Đừng để một ngày người ta chỉ còn nhìn về phía yêu thương bằng ánh mắt hững hờ và xa lạ, đừng để một ngày người ta bất giác rùng mình vì cô đơn, cô đơn trong chính tình yêu của mình là nỗi cô đơn tê tái nhất. Sự nguội lạnh trong tình yêu là có thật, vì thế đừng bao giờ quên đi rằng nhiệm vụ của hai người yêu nhau không chỉ là mang lại hạnh phúc cho nhau, mà còn là giữ gìn hạnh phúc bền lâu bằng cách hâm nóng tình yêu của mình thường xuyên và liên tục.

Nhiều người cứ thắc mắc, tại sao hai người đến với nhau là hoàn toàn tự nguyện, cũng có những rung động, cũng có những giây phút nồng nàn, có những khoảnh khắc hạnh phúc chứa chan và có vô vàn kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, bỗng chốc hai người cảm thấy dường như mình không chung nhịp thở, dường như giữa tình yêu là một bức tường vô hình rất dày, dày đến nỗi khiến người ta ngồi cạnh nhau mà vẫn thấy nhớ nhau, nắm tay nhau mà vẫn thấy tay mình đơn lạnh, nhìn thấy nhau mà vẫn ao ước thấy được lại nụ cười, câu nói, ánh mắt của ngày hôm qua, ngày mới bắt đầu yêu. Tại sao lại như thế, tại sao lại không thể giữ được hạnh phúc lâu dài?

Yêu thương lệch lạc

Có lẽ, tại vì cả hai. Tại vì một người cứ chạy mãi chạy hoài mà chẳng bận tâm người mình yêu có đuổi kịp hay lạc mất ở phía sau đâu đó. Tại vì một người đã dễ dàng buông bỏ khi không biết làm sao để gọi cho người kia nghe thấy, chẳng biết làm thế nào để níu kéo, hay thậm chí chấp nhận sự đổi thay khắc nghiệt của lòng người.

Trong tình yêu, khi người ta đã nghĩ đến hai chữ “Buông xuôi”, cũng giống như việc nhắm mắt lại, cho giọt nước nặng trĩu rơi xuống, mang theo tất cả những cay đắng, tổn thương, nhún nhường, chịu đựng đi theo, nghĩa là người ta đã nghĩ tới việc chấp nhận sự thật là dù có cố gắng đến đâu thì mọi thứ cũng không về lại như xưa nữa. Buông, nghĩa là thấy lòng thản nhiên trước những đổ vỡ, nghĩa là nở một nụ cười buồn cho tất cả, và cất bước ra đi.

Vậy thì với hai kẻ đã từng thề sống chết có nhau, có đáng không để nhìn nhau buông trong bất lực như thế? Nên chăng từ khi còn có thể, hãy nắm tay nhau chặt hơn, nhìn nhau bằng ánh mắt trân trọng yêu thương và đừng bao giờ để người kia vuột khỏi tầm mắt mình, dù chỉ là trong khoảnh khắc?

Yêu thương lạnh nhạt, làm bạc đời nhau. Muốn yêu dài lâu, gắng mà trân trọng nhau từng giây, từng phút.

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Thế giới đại dương là một khám phá độc đáo nhưng đầy bí ẩn, một vẻ đẹp huyền bí luôn đem đến cho mọi người sự tò mò thú vị. Vẻ đẹp dưới đáy đại dương là cả một thế giới bao la đầy màu sắc giữa động vật và thực vật trong nước, một khung cảnh hiếm thấy...

Thế giới đại dương


Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

 Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Thế giới đại dương

Khi anh ra đi em đã đau khổ biết bao, biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu em và rồi em cũng chẳng thể nào trả lời được vì sao anh ra đi, để rồi em cứ tự trách bản thân mình đã để anh đi. Nhưng em đã nhầm....

Vì sao anh ra đi


Cách đây vài hôm, em đã tự bao bọc bản thân mình trong hàng ngàn lí do. Là do em sao anh? Là do em không đủ tốt, là do em thương anh chưa đủ nhiều, là do em không hiểu anh, là do lúc nào em cũng ở thế thụ động làm anh phát chán?
Vậy em chính là lí do mình chia tay sao anh?
Em tự trách mình tại sao lúc trước không thương anh nhiều lên một tí, quan tâm đến anh nhiều hơn một tí, bớt cái kiểu vô tư vô lo đi một tí, trưởng thành thêm một tí. Chắc anh đã không bỏ em mà đi như thế này. Em dằn vặt mình với những cái lí do do chính mình tạo nên.
Em tưởng trong cuộc tình này em đã cho đi rất nhiều. Nhiều rất nhiều. Em tưởng yêu thương như thế đã là nhiều. Em tưởng quan tâm như thế với anh là vừa đủ. Em không hiểu anh. Đúng, em không hiểu anh. Nội tâm của một Thiên Yết như anh quá phức tạp để em có thể nào chạm tới. Em muốn hiểu anh, nhưng anh không cho em cơ hội.
Người ta nói, khi yêu nhau lí do chỉ có một. Lí do là tại vì mình yêu nhau. Không thêm không bớt gì cả, chỉ bấy nhiêu thôi là quá đủ.
Còn khi chia tay, lí do có tới hàng trăm, hàng ngàn. Anh nói anh bận. Em đã thật sự tin rằng anh bận. Anh nói em anh không có thời gian dành cho em nhiều như trước. Em đã trả lời một tuần gặp nhau một lần là em đã vui. Anh nói em quen anh bây giờ em sẽ không vui như trước nữa. Em nói với anh rằng em chấp nhận, chỉ cần mình có nhau. Lí do chia tay sao nhiều đến vậy?
Đến mãi tận ngày hôm qua, cũng chính do tính tò mò bẩm sinh của một người con gái quá yêu, em đã tình cờ nhìn thấy tấm ảnh anh và bạn ấy. Anh cười thật tươi tay ôm một người con gái khác, không phải em. Dĩ nhiên là không phải em. Chị em, cũng thấy tấm ảnh ấy và nói với em rằng, "Ôm cười tươi phết. Chị chưa thấy tấm nào đi với em mà nó tươi kiểu đó". Em cũng không biết trả lời chị sao. Em nhắn lại cho chị dấu 3 chấm và tới tận lúc này em mới hiểu ra rằng, mình chỉ chia tay nhau khi một người đã không còn yêu nữa.
Tại sao chia tay ư? Vì tình cảm không còn. Ngoài ra, chẳng còn lí do nào khác nữa. Nếu có thương nhau thật tâm, thì khó mấy cũng có thể vượt qua. Còn hết thương, là hết. Là không còn cố gắng. Là mình chia tay nhau vậy đó.