Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Con gái ấy mà, tại sao luôn rắc rối thế? Trong những mớ mâu thuẫn rối như tơ vò nửa muốn nửa lại không, có bao nhiêu phần trăm là sẽ làm theo trái tim sai khiến đâu? Thật ra thì cô gái nào cũng muốn yêu một chàng trai tốt, nhưng những chàng trai quá tốt lại không nên yêu một chút nào.


Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc chàng trai quá tốt ấy chẳng thật sự dành cho mình đâu. Và luôn khiến bạn nảy sinh cảm giác hồ nghi, rằng có đúng là chàng đang thật sự yêu thương mình hay chỉ là đơn thuần vì chàng tốt nên mới đối xử tốt với mình?

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy nâng niu và tôn trọng bạn quá mức để rồi mọi thứ cảm xúc lại biến thành sự xa cách. Cho dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hâm nóng được tình cảm nóng lên, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy đâu phải thuộc về mình bạn đâu? Anh ấy đối xử với ai cũng tốt như khi ở bên bạn, anh ấy chia sẻ nụ cười với tất cả mọi cô gái, anh ấy galant đến mức khiến bạn dễ dàng phát điên lên mỗi ngày.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy mình ngày càng xấu xa và ích kỷ. Bạn sẽ trở thành một người chỉ chấp nhất chuyện anh ấy đi với ai, tốt với ai, có vượt qua mức cho phép hay không; luôn sống trong lo âu và sợ hãi rằng một ngày nào đó người ấy sẽ chẳng còn yêu mình mà chỉ cầm chừng mối quan hệ chỉ vì không muốn bạn bị tổn thương chứ không phải vì tình yêu.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, bởi vì mặc dù không để xảy ra những chuyện như trên, rất có thể anh ấy sẽ khiến bạn phát chán. Tình yêu không thể nào lấy lòng tốt và sự tử tế ra để đo lường. Người tốt như anh ấy có thể sẽ chỉ là một người chồng tốt chứ không thể là một người yêu hoàn hảo. Khi mà đang lúc thanh xuân phơi phới bạn cần phải tìm cho mình một cảm giác yêu đương mãnh liệt chứ không phải là chỉ những cái nắm tay không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cái gì “quá” cũng thành ra hỏng bét, chỉ cần vừa đủ có khi mới là hạnh phúc bền lâu. Có thể bạn sẽ nghĩ khác, nhưng thật sự là những chàng trai quá tốt, vì thật sự ở đời làm gì có ai hoàn hảo. Có thể người ấy tốt, nhưng không hẳn bạn yêu người ấy đã là tốt đâu.

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời.

Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.

Hạnh phúc là gì em biết không em ?

Hạnh phúc là được yêu và được yêu thương.

Hạnh phúc là gì em có biết hay không ?

Hạnh phúc là khi ta yêu nhau thật lòng mong gần nhau mãi mãi.

Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù mình không được ở gần nhau.

Hạnh phúc của anh là ngày em hạnh phúc và bình yên bên người ấy.

Hạnh phúc là kỷ niệm và nỗi nhớ vẫn luôn đong đầy trong nhau.



Nếu ngày mà mình gặp nhau là Duyên may và ngày mình chia tay nhau cũng là định mệnh. Tháng tư về với những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngoài ngõ,rồi tháng tư bỏ quên như gió vô tình.Để vòng tay gió không bao giờ ôm trọn hết một nỗi nhớ. Gió đến rồi gió đi.đôi lúc gió cũng không nhớ những gì về nơi gió đến.

Hạnh phúc là gì em có biết không ?


Đó có thể là đam mê và là sở thích của riêng mình. Một thứ hạnh phúc không thể nào đánh đổi mà người đời thường gọi là niềm vui. Bởi Ai cũng có một ai đó cho riêng mình, ai đó cũng có một giấc mơ cho riêng mình. Ai đó cũng có một mối tình thoáng đi qua trong cuộc đời mình. Tôi biết quá khứ là không thể nào thay đổi được.

Quá khứ cũng là một phần cuộc sống mà tôi và ai đó đã từng trải qua. Dại khờ nông nổi cũng như ngọt ngào sâu lắng đầy thiết tha lưu luyến…


Tất cả dù muốn hay không giờ cũng đã thuộc về quá khứ mà người ta nói quá khứ cũng là một kỷ niệm, đôi khi còn là một vết thương, một vết thương lòng đã lành nhưng mãi mãi cũng là vết sẹo không bao giờ liền. Đã là một vết thương khi trái gió trở trời sẽ thổn thức và đau nhói đến chạnh lòng. Khi quá khứ là nỗi đau thì hiện tại cũng là niềm Hạnh phúc. Đó có phải là hạnh phúc phải không em ?

Có đôi khi vết thương cũng nhói đau khi ai đó vô tình chạm phải.Trong những khi ấm êm, khi đau khổ, có khi đang bình yên cũng thấy nhức nhối về một nỗi đau. Nỗi đau kỷ niệm đã trở thành niềm an ủi cho chính mình cũng là một niềm hạnh phúc không thể nào quên được.

Nếu cảm xúc là vô tội thì nỗi đau cũng trở thành vô nghĩa. Tôi không biết cảm giác yêu một người và thương một người là như thế nào? Để rồi khi xa đã trở thành một nỗi nhớ cho cả một đời người đó có phải là hạnh phúc. Liệu quá khứ có thể mãi mãi ngủ yên trong hố sâu của kỷ niệm?

Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi.

Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.Một thời của nông nỗi để rồi mãi miết đi tìm hạnh phúc mà ngày xưa đã có kỷ niệm ngọt ngào thiết tha và lắng đọng đến chạnh lòng. Một thứ hạnh phúc mong manh ngày xa xưa.Để rồi bất chợt khẽ gọi tên ai đó ơi mà cứ ngỡ như ngày hôm qua vẫn còn đâu đó ở trong góc khuất nào đó trong tâm hồn mình.

Có phải giờ đây tôi phải bắt đầu một con đường không có ai đó,để rồi vẫn thấy niềm hạnh phúc luôn lung linh trong từng nỗi nhớ… Tâm hồn luôn mang một nỗi nhớ bình yên về một ai đó đã thoáng qua trong đời. Yêu và được yêu,đó là điều hạnh phúc nhất trong tình yêu. Kể cả lúc xa khi không còn thuộc về nhau nữa. Mãi mãi mất nhau trọn đời.

Đó cũng là một thứ Hạnh phúc phải không em ?

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Em - Đang sống với những thứ đơn giản và hiện tại

Anh - Đang hạnh phúc với những điều anh mong muốn

Em - Không còn mơ đến những thứ mà bấy lấu nay em cứ cố gắng với lấy nó.

Anh - Không còn gần gũi thân quen mà em luôn thấy trước mắt

Em - Sống một cách thoải mái, không ai ràng buộc em và em cũng chẳng ràng buộc ai.

Anh - Sống trong cái bóng của một kẻ lạnh lùng , vô tâm .

Hai đường thẳng song song thì không thể chạm vào nhau được
Hai đường thẳng giao nhau tại một điểm thì rồi cũng đi về hai hướng càng ngày càng tách xa nhau ra.

Vậy em và anh thuộc hai đường thẳng nào?

- Giao nhau để rồi em hiễu rằng chẳng bao giờ anh thuộc về em .

- Giao nhau để rồi cứ như thế cho những dòng nước cứ lăn trên má em một cách vô thức.

- Giao nhau để rồi trái tim em dần trở nên vô cảm với mọi thứ.

Em lạc lõng giữa những yêu thương của anh
Em lạc lõng giữa những yêu thương

Em tìm chính con người em nơi đâu hả anh?

Em tìm nụ cười thật của em góc nào hả anh?

Em tìm lại trái tim biết yêu thương ở nơi nào ?

Và em tìm anh , tìm lại kí ức về anh ở chốn nào trên trái đất này ?


Em muốn tìm , tìm lại tất cả những thứ từng thuộc về em

Em cố chạy theo những mộng ước xa vời

Em gắng nhớ những lời thề hư ảo

Nhưng rồi em nhận ra rằng cái em muốn tìm , cần tìm ngay lúc này không phãi là anh cũng không phãi những kí ức về anh mà là tiếng cười , mà là một trái tim biết yêu thương.
Trái tim em hình bóng anh chỉ còn là ảo giác , 1 cái bóng lờ mờ trong kí ức mong manh .
Em đã làm được cái điều mà em và tất cả mọi người đều nghĩ rằng không thể và không bao giờ làm được " Quên anh đi"
Trái tim lạc lõng
Lạc lõng giữa những yêu thương
Vứt bỏ mọi thứ và em đã làm được thứ em cần nhưng em vẫn chưa thể tìm được trái tim của em.
Thả hồn theo gió
Gió cuốn đi mất những yêu thương
Trái tim còn đâu những yêu thương
Trước mắt chỉ thấy những màu nhạt
Bừng tỉnh biết mình lạc lõng giữa yêu thương

--Góc trái tim --  
G: e thik a
B: biết
G: thế a có thik e ko ???
B: ko rõ
G: mình chơi 1 trò chơi nhé
B: trò j
G: trò chơi 7 ngày
B: luật chơi thế nào?
G: trong 7 ngày e sẽ là bạn gái của a và nếu sau 7 ngày a vẫn ko thik e thì coi như e thua
B: thế thua thì sao?
G: vĩnh viễn biến mất

I/
sáng nay a sang chở e đi học nhé
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
nửa tiếng nữa sẽ sang
tối nay mình đi ăn kem nha
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
7h30
11pm: ngủ ngon...xxx. sao ko nhắn lại
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
uh thì ngủ ngon
em: hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù e bít a ko hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí cảm thấy e rất phiền phức nhưng việc a đồng ý bắt đầu trò chơi vớ vẩn này của e thì cũng đã khiến e rất vui rùi
anh: chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò ngu ngốc của con bé ấy. cũng may là chỉ 7 ngày
II/
em đang đứng trước nhà a
làm j
mở cửa rồi sẽ bít
điên ah. sáng sớm sang đây làm j
mang thức ăn sáng cho a
ai nhờ thế
ko ai cả
cứ để đấy
a ăn cho nóng nhé để nguội lại ko ngon
rồi. thế giờ đi đâu đấy
đi học
đi bằng j
bằng chân
đợi đấy, chở đi cho. đúng là phiền phức
hì hì
11pm
em: hôm nay chắc a bực mình lắm vì e sang phá giấc ngủ của a. lúc a ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì a chủ động chở e đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của e mà ko cần e phải nhắc. vui.
anh: con bé này hâm thật. mà kể ra cũng chu đáo phết. mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ. ah mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh.
III/
em đang đứng trước nhà a
uh. mua j đấy?
ăn đi rồi biết. đã ăn chưa?
ai? ah... chưa. ăn cùng đi
hì hì
đừng cười như thế trông ngớ ngẩn lắm.
tối nay lại ăn kem nhé
sao ăn mãi thế ?
em thik
uh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi.
oh
11pm
ngủ ngon...xxx. thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:15pm
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lac đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:30pm
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
00:00
alo
a có bị làm sao ko ? sao e gọi cho a mãi mà ko đc ? có làm sao ko hả a ? có...
này. có thôi ngay đi ko? sao cứ rối rít cả lên thế hả?
vì e lo cho a
điên ah? có j mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa. trước jo chẳng cần ai lo cả
e xin lỗi
em: hôm nay e bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. e vui vì sáng nay a ko còn cảm thấy sự xuất hiện của e là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến e. dù a bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến  e vui hơn tất cả mọi lời khen. đến tối thì a từ chối đi ăn kem cùng e, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến e buồn nhất chính là những lời nói của a khi e gọi cho a. thật sự e đã rất lo lắng khi gọi mãi cho a mà chẳng đc, e sợ a gặp phải chuyện j đấy. a chắc ko biết rằng khi nghe giọng nói của a e đã nhẹ nhõm ntn nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. uh mà có lẽ e phiền phức thật.
anh: điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ? mà lúc nãy... hình như... con bé khóc thì phải... mình làm con bé ấy khóc ah? mà mình đã làm j cho con bé ấy khóc thế nhỉ? nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã ko khóc thế kia.
IV/
e dang dung truoc nha a
vao di
a ăn đi
uh. chở đi học nhé
hôm nay e muốn thả bộ đến trường
có muốn ăn kem ko?
ko ạ. hôm nay e mệt và ko muốn ra khỏi nhà
uh
11pm
ngủ ngon...xxx
uh e cũng ngủ ngon nhé
em: hôm nay e thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. ko phải là e ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. tối qua e đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay khi gặp a e cũng chẳng biết nên cư xử ntn. e ngốc a nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng ko a? mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả a?
anh: mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. hình như mình quen với hình ảnh cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. có chút lo rồi đấy.
V/
sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau (19 lần trong suốt một ngày)
ngủ ngon e nhé...
em: cả ngày hôm nay e đã off máy điện thoại. e suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì e chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến a thik e nhưng e lại lãng phí 1 ngày như thế này có đáng ko. và cuối cùng e vẫn làm vì e nghĩ chúng ta cần một dấu "lặng" a ah. lặng để dũng cảm đi tiếp hay là sẽ bỏ cuộc. lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, e chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua lần đầu tiên a gọi e bằng "em" thay cho cách nc trống không như mọi khi. một nụ cười giữa những giọt nước mắt.
anh: hôm nay cô bé bị j thế nhỉ? cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. hôm qua bảo ốm hôm nay ko biết đã đỡ chưa nữa. sao lại ko mở cả máy điện thoại thế kia. hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ. tự nhiên có một cảm giác là lạ. uh thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm hình như có chút nhớ
VI/
e đang đứng trước nhà a
làm sao thế? sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng đc? có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả
hì hì
sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
hôm qua là một ngày "lặng" a ah
ngày lặng???
uh, người ta thường có ngày "lặng" như thế khi yêu nhau
để làm j
để nhận ra sự quan trọng của nhau
...
thôi a ăn sáng đi
uh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa ko?
hì hì
đồ ngốc
e ôm a đc ko?
thế a có cảm nhận đc j ko?
ko rõ
chắc là chưa đủ
sao?
ah. ko sao cả. hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc
11pm
ngủ ngon anh nhé...xxx
uh e cũng ngủ ngon nhé..
em: hôm nay e đã cảm nhận đc rằng tình cảm a dành cho e đang thay đổi, mỗi ngày nhiều hơn một chút thì phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa a? đủ để a thik e và đủ để chúng ta thành một đôi chưa a? ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. kết quả sẽ là j hả a??? e có phải biến mất ko?
anh: lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có dòng điện chạy ngang, có chút ấm áp. tự dưng bh lại thèm cái cảm giác ấy,lại thấy chút nhớ. chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay ko nhỉ? ah, ko, cứ để đấy. hình như mình thik cô bé rồi thì phải. mà có thật là thik ko hay chỉ là cảm xúc thoáng qua? mơ hồ quá
VII/
hôm nay e có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta
j thế
sang đón e sẽ rõ
tinh vi
sao? kế hoạch thế nào?
hì hì. đi xem phim nhé
xem phim?
uh
tại sao lại xem phim
vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi
ăn tối nhé
ăn tối? ở đâu?
nhà e
nhà e?
uh, e sẽ nấu cho a một bữa ra trò
thế có ăn đc ko đấy?
hì hì. ko chết đâu mà sợ
có ngon ko?
tạm đc
thế là ko ngon ah?
vớ vẩn, đã bảo là tạm đc mà
ờ... a có thể...
có thể j chứ?
có thể cầm  tay e một lần đc ko?
ờ...
có cảm nhận đc j hay ko?
ko rõ
có thể trả lời khác đi đc ko?
ko biết nữa
có thể ôm e một lần đc ko?
ờ...
có cảm nhận đc j hay ko?
uhm...
lại là ko rõ đúng ko?
thôi trễ rồi a về đi
trò chơi kết thúc rồi đấy
uh
thế a đã thik e chưa?
hôm nay mệt nhiều rồi. đi ngủ đi. mai a sang đón đi học.
nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà.
đã bảo đi ngủ đi mà. sao bướng thế?
hì hì. ngủ ngon a nhé...xxx
ngủ ngon love...x
hết.st

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Bao khó khăn nhọc nhằn hằn trên đôi vai cha mẹ để hi sinh cho con được no ấm, ơn cha nghĩa mẹ con chẳng thể nào quên vào con luôn ghi khắc trong lòng... Con mãi mãi khắc ghi ơn cha nghĩa mẹ

Ơn cha


Thương cha gánh nặng cuộc đời
Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
Thương cha ngững ngón tay chai
Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu

Thương cha chịu khổ chịu đau
Chỉ mong con nhỏ mau mau thành người
Đôi khi cha có gượng cười

Mà trong đôi mắt của người sầu dâng
Thương cha đôi mắt thâm quầng
Yêu cha vất vả 1 vầng trán nhăn

Thương cha thức suốt năm canh
Những khi con ốm dỗ dành cho con
Đời con như chiếc lá non
Ơn cha
Cha như bóng cả để con nép vào
Đời cha là những ánh sao
Để con vững bước đêm nao lạc đường
Yêu cha gửi trọn niềm thương
Cho con vững bước trên đường công danh
Đến nay con đã trưởng thành
Công ơn chưa báo chữ danh chưa tròn
Lòng cha thì mãi sắt son
Dù sao cha vẫn thương con nhất đời
Làm sao quên được cha ơi
Tình cha con nguyện suốt đời khắc ghi

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Thường khi lấy vợ về các anh hay nghe lời vợ nhiều hơn những lời dặn của bố mẹ. Nhưng nhiều người vợ lại không làm tròn bổn phận, thay vì chăm lo phụng dưỡng cha mẹ chồng thì lại tìm cách tách mẹ chồng và chồng ra để hưởng thụ một mình và quên đi công ơn cha mẹ... Những người chồng hãy biết cân bằng giữa bổn phận trách nhiệm và cuộc sống. Đừng để ân hận không kịp...


Mẹ và vợ


Con dâu nói : “Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”

Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.

Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn !”

“OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ : “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”

Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”

Con trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”

Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì : “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .

Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ :

“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao ?”

Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.

Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.

“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao ?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.

“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.

Mẹ và vợ

Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.

Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.

Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.

Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.

“Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.

Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.

Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi !

Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt : “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi ! Mẹ đừng có đi mẹ ơi !” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……

Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.

Mẹ và vợ

Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.

Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI” ; Một quyển từ điển Anh – Việt ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh ! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?

“Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.

“Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.

“Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới !”  

Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.

“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ !”

“Anh tỏ thái độ gì vậy hả ? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức !”

“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao ? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao ?”

Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường.

Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.

Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói : “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ !”

Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.

“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi !”

Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói : “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin.......... lỗi........"
Dù khi yêu em tôi đã biết em là đàn bà, không phải là người của riêng tôi nhưng vì tình yêu tôi vẫn quyết tâm theo đuổi em. Khi thành công và em đã là vợ tôi thì sự hoàn hảo của e khiên tôi nhàm chán đi tìm tình nhân để được vuốt ve chiều chuộng, và rồi tôi lại đay nghiến quá khứ của em... Sai lầm nối tiếp của tôi đã làm khổ em...
Quá khứ đã cướp đi em của tôi



Trước khi trở thành vợ tôi , em đã là đàn bà , oan nghiệt thay , chẳng phải là người đàn bà của tôi , em dâng hiến sự trong trắng của mình cho người đàn ông đầu tiên , sau đó hắn phủi tay , biến mất dạng .

Để theo đuổi em , tôi phải mất một thời gian khá lâu vì em là người nhạy cảm và vô cùng mặc cảm , khi đó em chẳng còn niềm tin vào tình yêu . Tôi phải làm rất , rất nhiều những điều có thể để em hiểu , lúc đó thật sự tôi yêu em quá nhiều , tình yêu đó có lẽ cả cuộc đời tôi chẳng thể quên được .

Thế rồi tôi cũng cưới được em , vào một ngày mùa hạ đẹp trời . Cuộc sống lúc đó quá viên mãn , em hiền lành , đảm đang , luôn nhẹ nhàng với chồng , lo cho mẹ chồng và cả đứa em chồng lười biếng . Thế nhưng những gì quá êm đềm lại dể mang lại cảm giác nhàm chán . Em hiền lành quá mức , đảm đang quá tay và dịu dàng quá thể , đôi khi tôi cần một chút bướng bĩnh để được chìu chuộng em , cần một chút gợi tình khi lên giường để tình yêu của tôi nồng cháy hơn .

Rồi tôi gặp được cô ấy - ả tình nhân của tôi , cô ta quyến rủ , hấp dẫn và đặc biệt rất biết cách hút ánh nhìn và sự quan tâm của đàn ông . Thế là tôi lao vào cuộc tình ngoài luồng , say mê và điên đảo . Tôi quên mất mình đã là đàn ông có vợ , thời gian dành cho gia đình trong tuần chỉ tính bằng phút bằng giây , còn đối với tình nhân – tôi gần như dành trọn . Rồi chuyện gì đến đã đến , em phát hiện , trong một lần tình cờ đọc được tin nhắn trong máy tôi . Nhưng người nỗi điên chẳng phải em , mà là tôi , đêm đó tôi đã tát em vì cái tội tự tiện đụng vào đồ của tôi .

Tôi đi khỏi nhà khi trời đang đêm , mẹ tôi thấy ồn ào , chạy lên thì chỉ thấy em khóc , ngoài ra ... em chẳng nói gì thêm . Chuyện gây gổ giữa tôi và vợ ngày càng nhiều , mà toàn là do tôi , tôi say xỉn , về đập phá và chửi rủa em , trong một lần không cẩn thận , tôi đã đay nghiến em vì cái chuyện em đã-là-đàn-bà trước khi lấy tôi , mẹ tôi nghe thấy và từ đó bà chẳng còn thương em như trước . Mẹ tôi nghĩ rằng đó là nguyên nhân của việc vợ chồng tôi xung đột , cách đối xử của bà thay đổi chóng mặt . Em trông gầy hơn trước ....

Thế rồi ả tình nhân xinh đẹp tôi bắt tôi li dị em để rướt cô ta về , tôi không chịu , thế là cô ta ngúng nguẩy , hờn giận . Những điều đó chưa bao giờ tôi thấy ở em , người đàn bà tội nghiệp của tôi .

Sau một thời gian dài , tôi dọn ra ở riêng , vì nhà cửa lúc nào cũng ồn ào , em thì chỉ âm thầm chịu đựng . Từ khi ra riêng , tôi ngày càng chẳng tôn trọng em , đã hơn một lần tôi nói chuyện tình tứ với tình nhân trước mặt em , hơn một lần em thấy tôi đi cùng cô ta , và chẳng phản ứng gì , chỉ cuối mặt và đi thẳng . Dường như em luôn cảm thấy mình là người có tội , thế nên chẳng bao giờ em dám phản kháng lại , chưa một lần ... Thế rồi em có thai , em nói với tôi với giọng vui mừng mà lâu rồi tôi chẳng nghe được , tôi ôm em vào lòng , bất chợt khoé mắt cay cay , tôi chẳng biết vì lí do gì , vui vì tôi sắp có con , hay vì tôi cảm thấy thương cho tấm thân em sao gầy quá . Tôi dắt em đi mua đồ , khoác vai em giữa phố đông người và trao em cái hôn nhẹ ấm áp , thế là em cười ...

... Điện thoại tôi reo lên từng chặp , cô tình nhân tôi gọi . Nụ cười đang trên môi em bổng tắt ngấm , ánh mắt vui mừng , sáng long lanh chợt trở về với nỗi buồn như lúc trước .

- Anh ... có việc đột xuất .

- Anh đi đi .

Em chẳng ngăn tôi lại , dù em biết tôi sắp đi đâu , sắp bên ai , sắp làm những gì . Vậy là tôi bỏ em giữa đường phố đông người - khi em đang mang trong mình đứa con của tôi ...

" Anh muốn dừng lại " , sau ngày hôm ấy , tôi nói vớỉ ả tình nhân như thế . Cô ta khóc lóc , níu kéo , thề sống thề chết ... thế là tôi không nở . Vì thế khi vợ tôi bầu bì đến tháng thứ năm , mọi chuyện vẫn như cũ .
" Em về nhà mẹ hai hôm nhé " - Em nhắn như thế khi tôi đang ở công ti , cũng đúng thôi , lâu lắm rồi em chẳng về thăm gia đình , tôi vui vẻ đồng ý . Ngày hôm ấy , tôi cũng quyết dứt với cô ta - ả tình nhân xinh đẹp của tôi .

Quá khứ đã cướp đi em của tôi

Tiếng chuông cửa bấm in ỏi , tôi ngỡ em về , vội ra mở với lòng ngập tràn niềm vui - tôi đã trở về với em theo đúng nghĩa . Thế nhưng trước mặt tôi chẳng phải người vợ với nụ cười hiền hoà mà là một con đàn bà nồng nặc mùi rượu , cô ta lao vào khóc và hôn tôi tới tấp . Tôi đẩy ra và sau đó là tiễng thét , tru tréo ... thế là buộc lòng , tôi phải kéo cô ta vào nhà .

Tình nhân của tôi sau một hồi khóc lóc thảm thiết , cuối cùng cũng đã bình tĩnh .

- Anh bỏ em vì sắp có con à ?

- Ừ.

- Vậy em sẽ đợi , khi nào con anh ra đời , chúng ta sẽ quay lại với nhau , phải không ?

- Xin lỗi , anh nghĩ mình nên dứt hẳn.
-...
- Anh muốn quay về với vợ mình , cô ấy đã khổ quá nhiều . Em sẽ tìm được người đàn ông khác yêu em hơn anh , còn anh , anh nghĩ mình đã đi xa quá rồi .

- Anh hối hận vì đã yêu em sao , tại sao thế ? Rõ ràng em đẹp , em giỏi giang hơn cô ta mà.

- Ừ , nhưng bình yên là cảm giác cả cuộc đời chỉ có cô ấy là có thể mang lại cho anh.

- Em không tin ... EM KHÔNG TINNNN

- Em bình tỉnh đi , em về được rồi , để anh đưa em về.

- K ... không .

-...
- Có kết thúc , anh cũng phải cho một cái kết như hai kẻ yêu nhau chứ , không được phũ như vậy.

- Em muốn gì ?

- Em múôn ở lại với anh đêm nay , chỉ đêm nay thôi.

- Không được, có thể vợ anh sẽ về.

- Em xin anh, đây là điều cuối cùng em muốn .

Thế rồi cô ta lại khóc và tôi chạnh lòng . Tôi nghĩ vợ sẽ không biết đâu và chỉ đêm nay thôi , ngày mai ... cô tình nhân tội nghiệp kia sẽ không còn ở bên tôi nữa . Và thế là ... tôi đồng ý . Đêm bỗng đổ mưa gió ... có hai kẻ tội đồ trong nhà .


Quá khứ đã cướp đi em của tôi
--------------

CHƯƠNG II : MẤT

Tiếng cửa mở .... Tôi bàng hoàng . Em chết trân , đôi mắt em đang dán chặt lấy hai thân thể loã lồ . Chẳng một giọt nước mắt nào kịp chảy , em ngã mạnh xuống nền nhà , bịch thức ăn còn nóng hổi từ tay em văng ra , vung vãi khắp .

Còi xe cấp cứu reo lên in ỏi , nhói tai và dường như bóp nát cả trái tim tôi . Máu từ chiếc váy hồng em mặc chảy ra ngày một nhiều ... Con tôi !!!

Chưa đầy một tiếng sau , mẹ em và mẹ tôi đều có mặt tại bệnh viện . Mặt mẹ em xanh mét , lo cho đứa con bụng mang dạ chữa , mẹ tôi thì luôn miệng hỏi tại sao , tại sao , tại sao ......

Tôi nói cả và cả hai người đều thảng thốt , họ nào biết con người của tôi lại khốn nạn đến vậy . Thế là mẹ tôi khóc , có lẽ bà hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa con dâu quá đỗi tội nghiệp của mình , và bà chẳng thôi ngừng chửi rũa tôi - thằng đàn ông đáng kinh tởm .

Mẹ em chẳng nói được gì , bà thất thần hướng mắt về phía cánh cửa màu trắng , cánh cửa mà phía sau đó chỉ có một mình con gái bà vừa gánh gồng nỗi đau đớn quá lớn , vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần .

- Xin lỗi gia đình . Chúng tôi đã cố gắng ... nhưng chỉ có thể cứu được người mẹ , đứa trẻ không qua khỏi. _ Ôg bác sĩ già , ánh mắt vừa lúng túng , vừa đau xót , ngập ngừng nói .

Hai bà mẹ oà khóc , còn tôi ... tôi chỉ biết đứng đó , tôi vừa giết đi dứa con của mình ...

- Và ... dù đã tiêm thuốc gây mê , nhưng nước mắt của bệnh nhân không ngừng chảy ... rất nhiều . Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng một cú shock quá lớn mà ngay bản thân mình không lường nỗi , việc ấy đã gây ảnh hướng nghiêm trọng trong quá trình mang thai .... Tôi hy vọng gia đinh hãy động viên và giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất con này , có thể khi tỉnh dậy , nếu biết mất đứa con .... tôi e tâm lí của cô ấy sẽ không được ổn định ... Tôi xin chia buồn cùng gia đình.

Mẹ tôi lao vào đánh , chửi , rũa tôi ...

- Mày chết đi , thằng chồng đốn mạt , mày hại chết con mày , mày giết trái tim vợ mày .... mày không phải con tao ... KHÔNG PHẢI.... KHÔNG PHẢIIIIIIII...

Giọng mẹ tôi khản đi , rồi quá mệt , bà khuỵu xuống ...

Đúng vậy , giá như bà đừng sinh ra đứa con như tôi , tôi sẽ không phải tự tay đập nát gia đình mình như thế này ....

---------------

Ngày hôm sau , em tỉnh !

Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được . Thế là tối đứng ở ngoài , bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên bần bậc , những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuông ra liên hồi , em cần hy vọng , em muốn một câu nói không sao , nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn ... Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc , chỉ biết an ủi ... Không cầm lòng được , tôi bước vào , tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em .

Thế nhưng , vừa thấy tôi , đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ , trong đó chứa từ nỗi đau , chịu đựng đến nỗi oán hận , căm thù ... chưa bao giờ em nhìn tôi như thế , chưa bao giờ . Em gào thét , tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện , tiếng thét đau đớn , tiếng thét hận thù , tiếng thét đòi con ... Mắt em đỏ lên và em giảy giụa , em muốn tuông ra khỏi giường , em muốn giết tôi ...... Các bác sĩ ùa tới , kéo tôi ra , tôi không muốn ra , thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này .

Cánh cửa đóng sầm lại , đau điếng , chỉ còn tiếng thét của em , thế rồi nguôi dần ... nguôi dần . Họ lại tiêm cho em thuốc an thần , thuốc gây mê.

- Nó không còn nói được nữa .

Mẹ em nói gọn lỏn như thế . Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con .

- Vì sao ... hả mẹ?

- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí ... có lẽ trong tiềm thức , con bé không muốn tiếp xúc với ai nữa .
-...

- Khi xuất viện , nó sẽ về ở với mẹ ...

- Vâng ạ .

- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định , con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi .

Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng , bất giác tôi không đứng nỗi . Quỳ thụp dưới chân bà , tôi van xin.
- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , con muốn chuộc lỗi.

- Có những lỗi lầm có thể tha thứ , tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được , và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ .

- Con không cần tha thứ , con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy , con chỉ cô ấy từ xa cũng được , xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn ....

- Nếu con yêu nó , thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy , mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi ...
Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn , mắt tôi nước cứ chảy , tôi không muốn , không muốn .... không muốn ........

-------------------
Ngày em ra viện , tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em , trông em như một cây khô sắp gảy , yếu ớt , phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được . Em của tôi - Người đàn bà của tôi ....

Những ngày sau đó , tôi như một các xác rỗng không hồn , lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghĩ . Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm , tôi đã gần như mất hết , thế nên , thôi muốn mất hết ... cho trọn vẹn ... Thế rồi ả tình nhân khốn nạn của tôi lại đến ...

- Anh ...

- Cô đi đi.

- Không ... em sẽ ở đây , bên anh.

- Chưa đủ sao.

- ...
- Vì hai kẻ đáng nguyền rủa như tôi và cô mà một người phụ nữ đã phải chịu nỗi đau tột cùng cuộc sống , mà một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi , thế chưa đủ sao .

- ...
- Chưa đủ sao , chính tay tôi bóp nát hạnh phúc gia đình tôi .... CHƯA ĐỦ SAO ... CHƯA ĐỦ SAO ...
Tôi gào khóc như một kẻ điên , cô ta chạy đến , ôm chặt và thốt lên một câu đáng đâm trăm nhát .

- Ta sẽ xây dựng một hạnh phúc khác . Anh sẽ quên đi người phụ nữ đó , đứa trẻ đó thôi ...
Cái xô mạnh làm cô ta té bật gọng , tôi cười mỉa mai cho cái câu " một hạnh phúc khác "

- Thứ đàn bà như cô ... tàn độc và vô lương tâm .... hạnh phúc khác à ? Tôi sẽ giết nếu cô dám nói thêm một lần nào với tôi câu đó nữa.

Thế rồi tôi quay lưng siêu vẹo bước đi , bỏ lại tiếng khóc chua chát phía sau .

-----------------------------------

Trong men say , có một người đàn bà già nhẹ nhàng dìu tôi vào nhà . Đun nước ấm và lau mình cho tôi . Mắt tôi hé mở , và thấy tóc bà ấy bạc hơn khá nhiều.

- Mẹ à ...

- Ừ , chứ ai nữa .

- Mẹ ...con biết lỗi rồi....

Mẹ tôi đau lòng , chỉ xoa đầu như khi tôi còn nhỏ chứ chẳng biết nói gì hơn .

- Mẹ ...

- Ừ , mẹ đây.

- Tội con không tha thứ được phải không.

-...
- Mẹ ... con không muốn mất thêm cô ấy ...

- Có ngàn lỗi lầm trong nhân gian được tha thứ bằng sự khoan dung có trong những trái tim chứa đầy tình yêu thương của con người , con ạ. Mẹ không dám chắc con dâu sẽ tha thứ cho con , nhưng mẹ cũng không nở dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của con , con hãy làm những điều mà con nghĩ nên làm , nếu không được chấp nhận , thì dẫu gì cũng rửa được phần nào tội lỗi của con .

--------------------

Cánh cửa mở dần ra :

- Con đến đây làm gì ?

- Con muốn ... nhìn cô ấy một chút thôi mẹ.

- Nó vẫn vậy thôi , chưa khá hơn được , con vào sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn.

- Dạ mẹ ... vậy mẹ chuyển bó hoa này dùm con được không. Cô ấy rất thích hoa hồng vàng ...

- Ừ , đưa cho mẹ , thôi con đi làm đi .

Ngày thứ nhất , tôi mang bó 99 bông hoa hồng vàng đến , loài hoa mà em thích nhất , nhưng chỉ nhìn em một tí thôi cũng không thể ...

Từng ngày , từng ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ , em xa tôi vỏn vẹn gần một năm , trong một năm đấy , tôi không biết đã gửi cho em biết bao nhiêu bông hồng vàng , vậy mà cánh cửa ấy vẫn đóng sầm với tôi . Hôm nay , khuôn mặt quen thuộc vẫn ra mở cửa :

- Cô ấy sao rồi mẹ ?

- Nó khá hơn chút rồi .

- Vâng , vậy tốt quá .

- Con cũng bận nhiều việc , không cần ngày nào cũng đem hoa đến đâu .

- Không sao mẹ , con đi nhé .

- Ừ

Nói đoạn , mẹ em nhanh tay khép cửa , vẫn như mọi hôm thôi . Tôi bước đi , chậm rãi như muốn có ai níu chân như và ... thật nhỏ thôi , có tiếng cửa bậc nhẹ ra . Em - Tôi quay đầu lại và thấy em , tôi vui mừng đến quên mình đang ở đâu , rồi dường như em muốn nói điều gì đó , em đang chạy ra .....

RẦM !!!!!!

Chỉ còn một đoạn nữa thôi ... nhưng cuối cùng tôi vẫn chưa chạm em được.

----------

Chiếc xe tải đã không tránh được , tất cả đều bất ngờ quá .

Bên quan tài tôi , mẹ khóc thãm thiết , đau đớn tột cùng . Ai cũng xót thương , mắt ai cũng đổ mưa . Riêng em - với những mức vượt ngưỡng nỗi đau , em lặng câm .

Sau ngày ấy , đêm nào tôi cũng được ngắm em , nhưng em ngủ rất ít . Thời gian chính , em chỉ nhìn bức ảnh lúc chúng tôi mới cưới , rạng rỡ - và chìm ngập trong hạnh phúc .

Mỗi khi em khép mắt , tôi lại xót , nước mắt như những giọt đau vo thức, cứ tuông mãi . Khẽ nhẹ tôi vuốt má em ... bất giác em tỉnh dậy , trong đáy miệng đã hai năm chưa bao giờ mở mấp máy :

- Anh đó à ...

Tôi sắp tan biến , trời mưa to , mắt em tìm kiếm hoảng loạn . Thế rồi ... em nhìn thấy tôi , đôi mắt nhìn tôi đau khổ . Hình bóng tôi mờ nhạt , điều cuối cùng tôi nghe được là :

- Đừng biến mất ...

Gió đông mãi thổi .... Tôi xin ngừng
Đừng làm lạnh thêm - Em đang mang tang
Tang người đàn ông ... làm em khóc bằng máu
Tang đứa con thơ ... chưa lần nào gọi em bằng mẹ
...
Gió đông tôi xin tôi xin .... hãy ngừng đi
Đừng gào thét ... Trái tim em đã vỡ rồi

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Cuộc đời tôi chẳng tốt đẹp gì khi gắn với nghề gái bao, nhưng với tôi đó vẫn là cái nghề. Nhưng rồi tôi cũng suy nghĩ làm lại cuộc đời khi hết thời, mở một quán nước xin một đứa trẻ về nuôi. Nhưng hình ảnh một gái bao làm sao xóa hết trong ký ức được....


Một con đĩ hết thời


Người ta vẫn gọi tôi như thế. Nói thẳng ra, tôi là gái bao. Đó cũng là một cái nghề. Đó cũng là một cái nghề. Gái bao có nhiều loại, tôi không phải gái bao cao cấp. Để lên được đẳng cấp ấy cũng phải có chút danh tiếng, nếu tôi có được cái đó, đã không làm gái bao. Tôi cũng không phải loại tầm thường, có nhiều gã đàn ông sẵn sàng rải tiền ra cho tôi. Nhưng tôi cũng kiêu lắm chứ, cứ vênh mặt lên như thể mình là tiểu thư đài các.

Tôi không biết mặt mẹ tôi. Nghe người làng kể lại, bà vứt bỏ tôi khi tôi còn đỏ hỏn để đi theo một người đàn ông giàu có. Điều duy nhất tôi cám ơn người đàn bà ấy là nhan sắc bà ta để lại cho tôi. Nếu không có nó, một đứa con gái thất học, nghèo đói như tôi, thậm chí còn không có được một cái nghề. Bây giờ thì tôi có.
Tôi cặp kè với hai người đàn ông cùng một lúc. Họ chu cấp cho tôi thừa thãi tiền bạc. Khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền, tiền tiêu không tiếc tay, nhiều lúc tôi nghĩ mình thật sự là một công chúa. Chỉ có lúc ở trên giường, tôi mới chợt nhận ra thân phận của mình.

Một người là công tử con nhà giàu. Tôi cũng chẳng nhớ chính xác tuổi của cậu ta, mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Cậu ta còn rất trẻ, con của một quan chức cấp cao. Những kẻ lắm tiền thường thiếu thốn tình cảm. Còn tôi lại thiếu tiền và thừa thãi tình cảm. Một mối quan hệ hai bên cùng có lợi.

Người thứ hai là một lão già với một bà vợ sồ sề. Cũng theo nguyên tắc kẻ thừa ban phát cho kẻ thiếu, tôi làm bồ nhí của lão.

Một ngày, tôi phát hiện ra mình đã có thai. Tôi gọi đây là tai nạn nghề nghiệp. Rất đơn giản, tôi sẽ lặng lẽ phá bỏ nó đi, như những lần trước. Nhưng một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi.

Tôi muốn có danh phận!

Tôi có thể dựa vào đứa bé trong bụng để kiếm cho mình một danh phận chứ!

Nhưng với ai?

Đứa bé là con của ai?

- Em có thai rồi!

Tôi nói với cả hai người...

Người thứ nhất..."Ơ, sao lại thế được? Em phá nó đi"

Người thứ hai..."Sao? Thiếu tiền à?" Và vứt vào mặt tôi một nắm tiền.

- Em muốn anh cưới em!

Hai người. Trợn mắt lên nhìn tôi. Họ không nói gì thêm nữa.

Họ biến mất.

Hai khách hàng, sau khi có thứ mình cần, đã ra đi. Chỉ đơn giản như thế thôi.

Một con đĩ hết thời

***
Bốn năm sau.

Tôi đã qua tuổi nhan sắc lộng lẫy từ lâu.

Tôi sống yên ổn ở một làng quê ngoại thành. Bán hàng tạp hoá cũng tạm đủ cho cuộc sống cho hai mẹ con tôi. Một vài người hỏi cưới tôi, nhưng tôi không dám nhận lời bởi mặc cảm với nghề nghiệp trước kia của mình.

Một người đàn bà bỗng dưng xuất hiện. Một người giàu có, nhưng mang một gương mặt nặng nề. Bà ta là mẹ của cậu công tử tôi cặp bốn năm trước. Định chửi bới tôi chắc, gái bao như tôi mà cũng được người ta tìm đến tận đây để chửi cơ đấy. Bà ta nhìn thằng con trai ba tuổi của tôi với một ánh mắt kì lạ. Rồi chợt oà khóc...

Cậu ta đã ra đi sau một đêm đua xe. Cái giá phải trả cho những ngày ăn chơi trác táng, hình như quá đắt với cậu ấy. Đứa con trai độc nhất bỏ lại bố mẹ với một đống tiền mà không biết để dành cho ai.

- Tôi muốn nuôi thằng bé, tôi có thể cho cô bao nhiêu tiền cũng được!

Bà ta muốn đứa con của tôi, muốn nuôi nó thay thế đứa con hư hỏng của bà.

- Nó không phải là con anh ta!

Một người đàn bà khác cũng tới tìm tôi. Tôi biết đó là ai. Đó là mụ vợ của lão già, đã mấy lần đánh ghen với tôi. Nhìn thấy bà ta, tôi ôm chặt thằng bé con, sợ bà ta nhìn thấy nó lại lên cơn rồ dại. Tôi xua nó ra ngoài chơi với bạn. Trong nhà chỉ còn lại hai người đàn bà. Bà ta nói bằng giọng quả quyết

- Đứa bé phải về sống với tôi! Tiền không phải là vấn đề!

Mụ đàn bà khốn khổ, sao phải đến cầu xin một người như tôi. Mụ ta, một người đàn bà không thể làm mẹ, sẵn sàng nuôi đứa con của chồng với người khác.

- Nó không phải là con anh ta!

Bằng cách nào đó, hai người đàn bà ấy tìm gặp nhau. Có thể họ đã tranh giành nhau đứa trẻ, thậm chí đánh nhau. Chắc không phải , hai người sang trọng như vậy chắc sẽ không làm thế. Tiền đều là vũ khí mạnh nhất của cả hai người, vì thế họ không thể dùng nó để đánh bại đối phương. Họ hợp nhau chống lại tôi. Họ không tin lời tôi nói. Họ sẽ cướp quyền làm mẹ của tôi.

Một người đã từng làm nghề nhơ bẩn, lại không có nhiều tiền để nuôi dưỡng thằng bé, sẽ bị cướp quyền làm mẹ một cách dễ dàng lắm. Cuộc chiến giữa tôi và hai người đàn bà, mà nếu xảy ra, tôi chắc chắn sẽ là người thua cuộc. Họ có tiền, rất nhiều tiền.

Còn cuộc chiến giữa bọn họ... Đứa bé sẽ được xét nghiệm ADN.

Ngày có kết quả.

Hai người đàn bà, hồi hộp chờ đợi.

Thằng bé không phải là con của ai trong hai người.

Thở dài, họ nhìn nhau tỏ vẻ thông cảm.

"Hoá ra nó nói thật"

"Tôi quên mất nó là một con đĩ"

Một con đĩ. Đó đúng là cái nghề của tôi.

Ngày đó, sau khi hai người đàn ông đều bỏ chạy, tôi đã đi phá thai. Điều đó cần thiết để tôi tiếp tục công việc của mình. Suốt mấy tháng, tôi không tìm được ông khách nào. Lúc đấy tôi nhận ra mình đã hết thời.

Một con đĩ hết thời...

Tôi bán những bộ quần áo đắt tiền được một số vốn nho nhỏ, về một làng quê để sinh sống quãng đời còn lại. Tạm biệt thành phố hoa lệ, với những toan tính, những lo lắng... Tôi lê bước trên ga tàu, trên tay cầm tờ giấy kết luận của bác sĩ : "Không có khả năng sinh sản"

Tôi quay về làng trẻ mồ côi, nơi tôi sống ngày xưa. Đám trẻ đang chơi đùa trong căn phòng bé tí tẹo. Một thằng bé có đôi mắt trong vắt, nó nhìn tôi không rời. Một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi rằng đó là đứa bé dành cho mình. Tôi nhận nuôi thằng bé. Người quản lý làng trẻ kể, một phụ nữ trẻ măng đã để lại thằng bé ở đây vào một đêm mưa gió... Một cô gái đáng thương...

Bàn tay bé tí xíu nắm chặt tay tôi.

- Mẹ ơi, sao con không có bố?
- Nhưng con có mẹ.
- Có người còn không có mẹ con ạ.
- Sao lại không có mẹ hả mẹ?
- ...